Ba năm  trôi qua, nó vẫn  ở đó.
Khoảnh khắc màn hình sáng lên,  thấy tin nhắn  màn hình khóa.
Tin nhắn gần đây nhất, chắc là tin nhắn   gửi khi thêm bạn bè  trưa hôm qua.
Bảo bối Dục:
[Là em  trở   ?]
Tôi mở khóa điện thoại, thanh thông báo tin nhắn cuộn nhanh,  đó  kẹt .
Điện thoại  đơ.
Tôi  lo lắng,   vì điện thoại là mẫu ba năm  ?
Để lâu như  nên  hỏng  ?
Nếu  vấn đề gì, Hạ Dục hẳn sẽ giúp  sửa chữa  chứ.
Tôi  chút bối rối.
Các Bình luận xung quanh lắng xuống, lòng  cũng trùng xuống theo.
Sau đó, các Bình luận cuộn nhanh,  là tiếng .
Tôi cố gắng tìm kiếm vài câu khác giữa một màn hình đầy ắp [HÀ HÀ HÀ].
[Nam chính   lắm thế, làm điện thoại của cô  đơ luôn .]
[Có mỗi  để ý thấy tên ghi chú của nữ chính cho nam chính dễ thương lắm ?]
[Tôi cũng để ý , còn cái tên 'Hạo Hạo bảo bối' ,   là  chủ nhỏ nhà  đấy chứ?]
[Tôi chỉ   nam chính   những gì. Ngoài mặt lạnh lùng, hóa  lén lút là một   nhiều.]
Khi  điện thoại  kẹt chỉ vì Hạ Dục gửi quá nhiều tin nhắn,  mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước mắt cũng biến thành một tiếng thở dài bất lực đầy cưng chiều vì trò hề nhỏ .
[Nữ chính   hiền lành quá. Chị ơi em đổ chị mất !]
Tôi phớt lờ những lời khen của Bình luận, cảm thấy má  nóng bừng.
Tôi cầm điện thoại lên bàn  phòng khách tầng ba, tìm chiếc điện thoại mà những  xuyên thư   dùng.
Sợ  chuyện trong phòng khách gây tiếng động lớn,  cầm hai chiếc điện thoại   ban công nhỏ tầng ba.
Tôi   ghế ngoài ban công, gọi video cho Hạ Dục.
Trước khi cuộc gọi  kết nối,  đặt điện thoại sang một bên.
Sau khi đảm bảo ống kính  thể bắt  khuôn mặt ,   sang  chiếc điện thoại   kẹt.
Hiện tại nó  hoạt động trơn tru trở .
Nhìn một vạn tin nhắn đó, trong mắt  ngoài sự bất lực , chỉ còn  sự xót xa.
Tôi bắt đầu lật xem từng tin nhắn một.
Từ lời chào buổi sáng, ăn uống món gì, vài câu chuyện thú vị,  đến chúc ngủ ngon.
Anh   ít khi nhắc đến Hạ Hạo.
Khi Hạ Dục bắt máy,  thấy  với những vệt nước mắt gần khô, và hốc mắt  ngân ngấn lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ve-nha-voi-anh/chuong-5.html.]
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt , những giọt nước mắt phản chiếu  lấp lánh.
Tôi nhận  tiếng chuông dừng ,  về phía chiếc điện thoại đang gọi video.
Tôi  thấy Hạ Dục với gương mặt đầy mệt mỏi ở phía bên  màn hình.
Khoảnh khắc  thấy , cảm xúc  chỗ để trút , nước mắt   tuôn rơi.
“ n  n, đừng .”
Rõ ràng  cũng  , giọng dỗ dành  cũng nghẹn .
“Em nhớ  nhiều lắm.”
Lời làm nũng của  yêu như móc câu, khiến   bỏ  công việc, lập tức trở về bên .
Anh   tự trách  đáng lẽ nên  công tác muộn hơn hai ngày.
Như  thì   thể ở bên  vợ  trở về nhà.
Thậm chí bây giờ còn  thể đưa  vợ xa cách bấy lâu  du lịch nước ngoài.
“Anh sẽ về  ngày mai thôi.”
Hạ Dục nhẹ nhàng dỗ dành.
“Anh cũng  nhớ em.”
Hạ Dục bổ sung,    bắt đầu kể cho   những câu chuyện thú vị khi  công tác, và cả những câu chuyện  nhạt nhẽo của .
Tôi    chọc , cuối cùng cũng ngừng nức nở.
“ n  n, em đang ở ban công nhỏ ?”
Tôi gật đầu, giờ là mùa thu, gió đêm thổi tới  mát mẻ.
 Hạ Dục  nghĩ ,   giục  về phòng ngủ,   đến lúc  nên  ngủ , và  kể chuyện cổ tích cho    khi ngủ.
Khi cầm hai chiếc điện thoại lên,  mới nhớ   phàn nàn.
“Ba năm qua  gửi tin nhắn nhiều quá  đó, điện thoại của em lúc nãy  kẹt luôn.”
Ngược ,    cảm thấy  hề nhiều, còn  nhiều điều  kịp .
Anh   đích  đối diện với   mới .
Sáng hôm  tỉnh dậy,  thấy  vẫn đang gọi video với Hạ Dục.
Ở nước A bây giờ là buổi tối, Hạ Dục cũng  ngủ.
Ống  điện thoại truyền đến tiếng thở dài và đều đặn của đối phương.
Dù  thì ngày mai cũng gặp  ,  lo lắng làm ồn đến  , nên  tắt điện thoại.
Tôi  phòng Hạ Hạo đánh thức con, cùng con ăn sáng,  đưa con đến cổng trường.
Giống hệt như ba năm  đưa con  nhà trẻ.
Tôi trở về nhà và bắt đầu dọn dẹp phòng  đồ.
Sáng nay lúc bước  tìm quần áo.
Tôi mới thấy những hộp quà chất thành núi trong phòng  đồ.
Những hộp quà   kích thước khác .
Để   đoán  bên trong là gì,   còn bọc bên ngoài bằng loại giấy gói giống hệt .