Tôi  sửng sốt.
Ngay cả những bình luận  ở góc  Thượng đế cũng  nhận  ,  Dì Vương làm  nhận  ?
“Làm  dì nhận  ?”
Đôi mắt  phụ nữ lớn tuổi ngấn lệ, sự kích động của bà  lộ rõ  khuôn mặt.
“Ông chủ , mật mã tầng ba, chỉ  ông chủ và phu nhân .”
Mật mã tầng ba là ngày  mang thai Hạ Hạo.
Tôi sẽ mãi mãi nhớ cái ngày  cầm tờ giấy khám thai lao  vòng tay Hạ Dục.
 , ngoài  và Hạ Dục.
Còn ai  thể  ngày đó  và    vui mừng  bao nhiêu.
“ , con  trở về.”
“Về là  , về là  . Ông chủ  công tác,  tuần  mới về. Lát nữa cô gọi điện thoại cho ông chủ  nhé.”
Lúc   mới nhớ , từ lúc sáng sớm tỉnh dậy.
Tôi luôn bận rộn quan sát những bình luận.
Đến khi bình luận  Hạ Hạo  ốm,   tập trung sự chú ý  Hạ Hạo.
Hoàn  quên mất việc báo bình an cho Hạ Dục đang  công tác ở nước ngoài.
“Vâng.”
Tôi đồng ý.
Dì Vương   chuẩn  bữa trưa.
Tôi  bên giường Hạ Hạo,  lướt qua bình luận.
[Tiểu  bảo bối thật sự trở về ?]
[Là Tiểu  bảo bối trở về , chúng   cứu .]
[Tiểu  bảo bối cô   , Tiểu thiếu gia   chịu đựng  bao nhiêu khó khăn trong ba năm qua, ở nhà thì   công lược bắt nạt, ở trường thì  bạn bè bắt nạt.]
Bị bắt nạt ở trường ?
Không  Hạ Dục   chuyện  ,  đợi Hạ Dục về  hỏi mới  .
Tôi cầm điện thoại lên, chiếc điện thoại  chắc là Hạ Dục đưa cho  công lược.
Bên trong chỉ   liên lạc của Dì Vương và quản gia.
Tôi thuần thục nhập  điện thoại của Hạ Dục  trang thêm bạn bè.
Đó là  điện thoại cặp đôi mà Hạ Dục mua khi chúng  mới quen .
Tôi gõ một dòng chữ  ô gửi lời mời kết bạn, gửi   đặt điện thoại xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ve-nha-voi-anh/chuong-2.html.]
[Hạo Hạo  ốm , về nhà sớm nhé. Em  nhớ .]
Tôi      nhận  tin nhắn là do  gửi  .
Hy vọng   thấy tin nhắn của  sẽ về sớm.
Tôi thật sự  nhớ.
Ngón áp út trống rỗng.
Đang chờ đợi chiếc nhẫn đại diện cho tình yêu của  và Hạ Dục trở về.
Hạ Hạo ngủ  lâu, mãi đến chiều mới tỉnh giấc.
Tôi đặt điện thoại xuống, đưa tay sờ trán thằng bé.
Định xem nhiệt độ  giảm , nhưng Hạ Hạo né tránh.
Tay  cứ thế cứng đờ giữa  trung, Hạ Hạo hoảng sợ  .
Không còn cách nào khác,  đành rút tay về.
[Tiểu thiếu gia thật đáng thương, bây giờ còn  dám chạm  Tiểu  bảo bối nữa.]
[Thương Tiểu thiếu gia của chúng  quá.]
[Hành động vô thức  thật khiến   đau lòng.]
[Ôm Tiểu thiếu gia một cái.]
“Mẹ đỡ con  dậy ăn cơm nhé?”
Hạ Hạo mím môi,   một lời.
Tôi đỡ thằng bé  dậy.
Nâng cao giường bệnh,  đặt gối  lưng thằng bé.
Sau đó mới cầm s.ú.n.g đo nhiệt độ  bàn để đo nhiệt độ cho thằng bé.
“Hết sốt ,   cả.”
Tôi đặt s.ú.n.g đo nhiệt độ xuống, mở hộp cơm  bàn.
Đây là phần mà Dì Vương mang đến   buổi trưa.
Vừa vặn vẫn còn ấm.
“Đói bụng ? Nửa ngày  con  ăn gì cả, như   .”
Tôi múc cháo  bát, cầm thìa lên, định đút cho Hạ Hạo.
 Hạ Hạo chỉ lắc đầu, đưa tay định cầm lấy bát từ tay .
Đứa trẻ hoạt bát trong ký ức giờ trở nên trầm lặng,    kìm  mà đau lòng.
“Để  đút cho con ăn nhé? Con  mới  ốm…”
“Cô    .”