Anh chỉ về trạm xe gần đó.
"Thế xe thì , mai làm ?"
Anh giơ cánh tay còn dán băng lên mặt :
"Anh thế , xin nghỉ quá đáng."
Tôi đành chiều theo, cùng trạm xe buýt.
Sau nhiều năm, chúng chung chiếc ghế nhựa cứng, như trở về thời học trò.
"Như tuổi trẻ."
Tôi cảm thán.
Anh bất ngờ nghiêng đầu dựa vai . Tôi vội nhỏ giọng:
"Nơi công cộng, chú ý hành vi một chút."
Anh xong liền thẳng, nhưng ngay đó kéo đầu đặt lên vai .
Rõ ràng cố ý.
Tôi ngượng đến mức chỉ còn cách ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Anh ghé sát, khẽ:
"Em hẹn ước năm đó của với dì ?"
Tôi , đáp.
Anh chậm rãi :
"Năm em học cấp hai, trong buổi họp phụ , dì nhờ để ý chăm sóc em. Anh đồng ý."
"Thế… những đột nhiên quan tâm em đều vì hẹn ước ?"
Anh nhướng mày:
"Trước hẹn ước, đối xử với em chẳng cũng ? Sao em cứ vạch chỗ sơ hở của thế?"
"Chẳng hồi đó ai cũng nghĩ chúng cùng bàn vì thành tích tương đương ? Hóa nỗ lực nhiều như …"
Tôi sâu mắt , đưa tay khẽ định xoa đầu.
Anh trả lời, chỉ nắm tay chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/van-luon-la-anh/15.html.]
Có những điều chẳng cần cũng đủ thấu hiểu.
Về đến nhà, thản nhiên bệt xuống sofa, rõ ràng định .
Xem như là bệnh nhân, cũng nỡ đuổi.
Anh mở TV, kéo , vòng tay ôm eo đặt lên đùi.
Tôi kịp phản ứng, nụ hôn của phủ xuống, cuốn theo nhịp cảm xúc dồn dập.
Đây mà là việc bệnh nhân nên làm ?
Cuối tuần bất ngờ thông báo tăng ca.
Lộ Lê sẽ ở nhà nấu cơm đợi .
Tan ca, định nhờ xe đồng nghiệp, ai ngờ phát hiện tin nhắn :
Gai xương rồng
“Anh đang nhà. Xuống thì nhắn cho nhé.”
Kèm theo một icon dễ thương.
Tôi vội nhắn :
“Em xuống ngay!”
Cả nhóm cùng bước thang máy, ai nấy mệt than phiền.
Tôi sẽ ghé lấy đồ, nên xuống tầng một mà thẳng xuống bãi đỗ, mất thêm mấy phút.
Ra tới nơi, chẳng thấy bóng dáng .
Tôi gọi điện, ai bắt máy.
Lần thứ hai mới nhấc:
“Chào chị, điện thoại bỏ quên ở sảnh, chị xuống nhận nhé.”
Tôi vội chạy , thấy khu sảnh hỗn loạn, mới thang máy hỏng, kẹt ở tầng bốn.
Tim thắt , lao lên, thấy đám đông đang hỗ trợ cứu hộ.
Giữa đám , bóng dáng quen thuộc hiện .
“Lộ Lê!” Tôi gọi lớn.