Vẫn luôn là anh - 14

Cập nhật lúc: 2025-09-17 15:50:33
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung quanh vắng lặng, chẳng mấy ai dậy sớm ngắm bình minh mùa đông. 

 

Đứng bên sóng, ngắm mặt trời lên, bỗng thấy tràn đầy sức sống, như thể làm việc cả ngày mà thấy mệt.

 

Bất chợt, tiếng hô vang vọng bãi cát:

 

"Lâm Vũ Sâm, thích em, làm bạn gái nhé!"

 

Lộ Lê chụm tay bên miệng, hét lớn. 

 

Quay sang , :

 

"Bảy năm cũng , nhưng trời mưa mất ."

 

Thấy im lặng, dùng ngón tay chọt nhẹ:

 

"Em cũng hô một câu ."

 

Tôi ngại ngùng lẩm bẩm: 

 

"Xấu hổ quá…"

 

"Họ thấy."

 

Tôi lấy hết dũng khí, hướng về phía mặt trời, hét vang:

 

"Em thích Lộ Lê!"

 

"Vẫn luôn thích!"

 

Ánh mắt chúng giao

 

Tôi kiễng chân, đặt một nụ hôn khẽ lên môi .

 

Trong tiếng sóng rì rào, chúng ôm , hôn thật sâu, giải tỏa tất cả nỗi nhớ thương dồn nén suốt bao năm

Gai xương rồng

Ăn sáng xong kịp về làm, đành xin nghỉ để về nhà ngủ bù.

 

Hôm tan ca, bước khỏi cửa công ty thấy Lộ Lê cạnh xe, dáng vẻ nổi bật giữa dòng .

 

Tay trái dán băng nhỏ. Đến gần mới phát hiện là dấu tiêm.

 

"Anh ? Khó chịu ? Sao với em?"

 

Lo lắng, liên tiếp hỏi ba câu, chỉ nhạt:

 

"Không nữa , đừng lo."

 

Ngồi xe, vẫn yên tâm:

 

"Hay hôm nay hoãn , về nghỉ cho khỏe, hôm khác em với cũng ."

 

"Không cần. Anh yếu đến mức ăn nổi bữa cơm. Lâu gặp dì, chuyện một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/van-luon-la-anh/14.html.]

 

Tôi thoáng sững. Nói chuyện? Hai họ từ bao giờ quen ?

 

"Anh… khi nào quen em thế?" Tôi nghi ngờ.

 

Anh chỉ nhếch môi: "Bí mật."

 

Câu trả lời khiến ngờ rằng, lẽ mấy năm nay họ vẫn thỉnh thoảng gặp .

 

Đến cửa nhà hàng, thấy từ xa, chạy ôm chặt lấy .

 

Ngồi xuống, tò mò hỏi:

 

"Hai lén gặp lưng em ?"

 

Mẹ bật :

 

"Sao thể. Con gái còn ít gặp, với tiểu Lộ. Chỉ là hợp duyên thôi."

 

Lộ Lê vội tiếp lời, còn liếc bằng ánh mắt đắc ý:

 

" , với dì duyên!"

 

Mấy năm nay ở nước ngoài, hiếm khi về thăm nhà. 

 

Trước khi làm, hầu như sống với ông bà ngoại, ai cũng cuộc sống riêng. 

 

Tôi chỉ cần hạnh phúc là đủ.

 

Chuông điện thoại reo, bắt máy dậy:

 

"Chú Trần đến , . Hai đứa uống thì nhớ đừng lái xe, chú ý an ."

 

Mẹ rời , sang trêu:

 

"Hóa em khó tính như tưởng, đúng là sức hút ghê!"

 

Lộ Lê siết tay , giọng trầm xuống:

 

"Có lẽ vì với em chung một nguyện vọng, nên dì mới quý."

 

"Nguyện vọng gì? Hai còn bí mật nữa ?"

 

Anh khẽ :

 

"Thật nhiều năm gặp dì. Hai từng một hẹn ước, liên quan đến em."

 

Anh bỏ lửng, tiếp.

 

Ra ngoài, định gọi tài xế nhưng Lộ Lê ngăn :

 

"Chúng xe buýt về nhé."

 

Loading...