Đôi mắt đen láy ẩn chứa ý , Lâm Sinh cúi xuống, dùng hàm răng lạnh buốt khẽ cắn một cái lên môi cô: “Thế ?”
Từ Tả Ý khẽ rên lên vì đau, đôi mắt ánh đèn đường long lanh như nước, ngượng ngùng, nhưng vẫn lắc đầu.
“Vẫn ?”
“Không ...”
Anh thứ ba cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô mà hút hôn, đầu lưỡi lướt khuấy đảo dịch vị ngọt ngào trong khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô nuốt xuống. Sau đó buông . Hơi thở chút hỗn loạn, giọng trầm thấp hỏi: “Thế thì ?”
Phía là bức tường phủ đầy cây thường xuân, Từ Tả Ý hai tay nắm lấy vạt áo n.g.ự.c đàn ông, ngẩng đầu , lắc đầu: “Không ...”
Đôi mắt Lâm Sinh sâu thẳm xuống, hai tay ôm lấy má Từ Tả Ý vùi đầu , hôn một cách mãnh liệt.
Ngón tay lướt qua dái tai cô gái, mạnh mẽ vuốt ve làn da cổ trắng nõn của cô. Ngón tay Từ Tả Ý nắm vạt áo càng lúc càng chặt, hừ một tiếng ngẩng mặt lên, môi hé mở. Lâm Sinh hôn ướt vành tai cô, cuối cùng dừng .
Cô run rẩy kiểm soát, mềm nhũn như nước trong vòng tay .
Cổ và mu bàn tay Lâm Sinh đều lấm tấm mồ hôi nóng, trán hai chạm , thở dốc nặng nề: “Thoải mái ?”
Từ Tả Ý yếu ớt hít thở, túm lấy vạt áo , “Vâng.”
“Vậy, thích nụ hôn của ?”
“…thích.”
Lâm Sinh khẽ , cúi xuống, ôm chặt lấy cô.
Gió nhẹ hiu hiu, mang theo mùi đất và cỏ cây quê hương, từ xa văng vẳng tiếng gọi trẻ con ăn cơm thuộc.
Từ Tả Ý vòng hai tay từ eo Lâm Sinh lên ôm lấy , tựa mặt lên vai , “Lâm ca ca.”
“Ừm.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Anh… từng nhiều bạn gái ?”
Lâm Sinh gì, cánh tay ôm cô từ từ siết chặt. Rất lâu , giọng khẽ khàn bên tai cô:
“Bé con.”
“Em đến quá muộn . Để một cô đơn chờ đợi em, nhiều năm.”
Thời gian như ngược.
Từ Tả Ý nhắm mắt .
Toàn Lâm Sinh tỏa thở nóng bỏng, ấm áp và vững chãi. Cô nhớ năm tám tuổi, cái cách thiếu niên thường dựa tường hút thuốc, ánh mặt trời, cô độc lạnh lùng. Không chút nụ .
Ngày tám tuổi , bức tường , đầu tiên cô cảm giác rung động đầu đời.
Ai mà ngờ.
Mười năm , cô ở bên cạnh thiếu niên khơi nguồn tình yêu trong cô.
Từ Tả Ý kiễng chân, vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy Lâm Sinh, nhẹ nhàng : “Lâm ca ca, em thích .”
--- Chương 69 ---
“Tôi yêu cô .”
………
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/van-diu-dang-chi-danh-cho-em/chuong-169.html.]
Yêu một cô gái mới mười mấy tuổi còn quấn hơn Lâm Sinh tưởng tượng.
Hai tên khốn Hàn Phi và Tào Triệu Lân sai, con gái mười mấy tuổi tình cảm chín chắn. Mối quan hệ , Từ Tả Ý rõ ràng sa nhanh, cuồng nhiệt lao , trong mắt trong tim đều chỉ .
Đôi khi Lâm Sinh nghĩ, cô thật sự yêu , chỉ yêu cảm giác hẹn hò.
Nỗi đắm say cuồng nhiệt, đến quá nhanh , liệu tan biến theo thời gian. Giống như một đứa trẻ chán ghét một món đồ chơi yêu thích .
Ngay lập tức, Lâm Sinh thấy nghĩ quá nhiều. Từ Tả Ý lẽ vì tình đầu chớm nở mới mê luyến như , nhưng cô cũng nhất định thích .
Từ Tả Ý tỏ tình, tình cảm thiếu nữ đang nồng nhiệt, Lâm Sinh để cô ôm cánh tay tựa , âu yếm nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lên.
Từ Tả Ý bôn ba mệt mỏi tối qua, ngủ .
Lâm Sinh cởi áo khoác đắp cho cô, định đợi cô ngủ một lát mới lái xe về Tân Đô.
Lúc , màn hình điện thoại đang sạc ghế xe chợt lóe sáng. Có một cuộc gọi đến.
—— “Lâm Chấn Quốc”.
Ông nội.
Lâm Sinh nhíu mày.
Cầm điện thoại lên, xuống xe xa hơn một chút mới máy: “Ông nội.”
Đầu dây bên im lặng vài giây ngắn ngủi. Sau đó là tiếng chén va bàn, tiếng gốm sứ vỡ vụn.
“Cô bé đó ? Con giấu !”
Gió mang theo cái rét đầu xuân lướt qua cổ khiến lạnh buốt. Trong ống ngoài tiếng giận dữ run rẩy của ông cụ, còn tiếng khuyên can lo lắng của Hồ Tú Tiên.
Lâm Sinh bóng dáng lùm cây thưa thớt ở rìa màn đêm, cúi đầu châm một điếu thuốc, lửa từ bật lửa l.i.ế.m nhẹ. Bùng đỏ.
Chậm rãi nhả một làn khói.
“Cô ở bên cháu.”
Mười mấy tuổi, buồn ngủ. Từ Tả Ý tỉnh dậy thì đến Tân Đô, nhà để xe bên ngoài cửa sổ lạ lẫm, cô nghi hoặc sang bên cạnh.
Lâm Sinh tắt máy xe, đầu : “Tối nay ở nhà nhé. Ừm?”
Từ Tả Ý “” một tiếng, mặt bắt đầu nóng lên, rõ ràng liên tưởng đến chuyện mật.
Lâm Sinh cong môi, tay vuốt ve khuôn mặt ngượng ngùng của cô: “Xuống xe thôi.”
“Vâng.”
Hai hẹn hò đầy một tháng, nhưng tình cảm phát triển nhanh chóng đến bất ngờ, mật đến mức chút vượt giới hạn.
Thật bây giờ thế , nếu Lâm Sinh thật sự làm gì Từ Tả Ý cũng sẽ từ chối.
Tuổi còn nhỏ, ngoài chút sợ hãi và ngượng ngùng, cô cũng nghĩ nhiều.
Hai cùng thang máy, lên lầu, mở cửa nhà.
Lâm Sinh cầm chìa khóa xe: “Ngoan, tự tắm rửa ngủ nhé. Anh thể… về muộn một chút. Đừng đợi, mai em còn học.”
“Anh còn ngoài nữa ?” Từ Tả Ý lập tức dậy khỏi ghế sofa.