Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 23: Là tôi quá nuông chiều cô ta

Cập nhật lúc: 2025-11-03 08:27:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đàm Vãn Thư chợt dậy trong hoảng loạn.

Tóc và quần áo cô rối bời, má ửng hồng vì kích động, suýt chút nữa thì ngã khỏi đùi đàn ông.

So với cô , Dung Trì Uyên ghế sofa tỏ đặc biệt bình tĩnh và điềm nhiên.

Ngay cả góc áo sơ mi của cũng chỉ xộc xệch.

ánh mắt Giang Lộc vẫn trầm và lạnh lùng, hề vương chút cảm xúc nào.

“Choang” một tiếng, khung ảnh trong tay Giang Lộc rơi xuống đất.

Đàm Vãn Thư bối rối gạt mái tóc dài, nhưng càng gạt càng rối: “Trưởng phòng Giang, … cô đến đây?”

Giang Lộc từ từ cúi xuống nhặt khung ảnh, khi dậy, sự kích động trong mắt cô tan biến.

Cô bước đến một cách bình tĩnh đến đáng sợ, giơ tay lên, “chát” một tiếng giáng xuống mặt Đàm Vãn Thư!

Cái tát mạnh đến nỗi Đàm Vãn Thư lảo đảo lùi vài bước ngã phịch xuống đất.

Giang Lộc siết chặt lòng bàn tay đang tê dại từng chút một.

Cái tát giáng lên mặt Đàm Vãn Thư vẫn hả giận, cô nhớ dòng chữ đau lòng mà trai , bước chân tự chủ lao về phía .

Giọng trầm thấp và giận dữ của đàn ông vang lên: “Giang Lộc!”

Bước chân cô khựng , đàn ông bên cạnh, vẻ trống rỗng cuồn cuộn trong mắt cô.

Anh bước nhanh đến, kéo Đàm Vãn Thư từ đất dậy, đỡ cô xuống ghế sofa, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận.

“Em , Trì Uyên, em …” Đàm Vãn Thư ôm lấy má , nức nở khe khẽ.

Giang Lộc phớt lờ Dung Trì Uyên, run rẩy bước tới, hung hăng đặt bức ảnh xuống mặt Đàm Vãn Thư.

Nó phát một tiếng động chói tai, khiến cả chiếc bàn gỗ đàn hương rung chuyển.

Đàm Vãn Thư chỉ lướt qua một cái, mặt tái nhợt, cắn chặt môi .

Sau đó, cô gạt tay Dung Trì Uyên , từ từ dậy, nước mắt phản chiếu ánh mắt cố gắng mạnh mẽ của cô : “Cô …”

“Hoài Thâm chết, cũng buồn. Tôi mất một thời gian dài để vượt qua. Ngay khoảnh khắc thấy cô ở nhà họ Tống, sẽ ngày hôm nay. Cô trách móc, mắng mỏ thế nào cũng , cuộc sống mới và thoát khỏi nỗi đau…”

“Đứa bé là của ai?”

Giang Lộc thể chịu đựng thêm nữa, cô lạnh lùng cắt ngang lời cô một cách thẳng thừng.

“Giang Lộc.” Dung Trì Uyên gọi cô một tiếng, đôi mắt lạnh như mùa đông khắc nghiệt.

Anh che chắn Đàm Vãn Thư ở phía , như thể Giang Lộc mặt là mãnh thú hung tợn.

Lúc Giang Lộc mới thẳng , một tia châm biếm thoáng qua trong mắt: “Tổng giám đốc Dung, đây là chuyện riêng của gia đình , đây , thích hợp cho lắm.”

“Cút ngoài.”

Anh phớt lờ cô, chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Giang Lộc yên, ánh mắt đỏ ngầu chằm chằm Đàm Vãn Thư phía .

Sau đó, cô như nghĩ điều gì đó, châm biếm : “Tôi quên mất, đây là nơi của Tổng giám đốc Dung, ngược làm phiền chuyện của hai . Được, hai cứ tiếp tục , làm xong thì cô Tam, đợi cô ở văn phòng của .”

Nói xong, cô nhặt bức ảnh bàn lên, trân trọng ôm lòng, rời ngoảnh .

Đàm Vãn Thư tê liệt ghế, cúi gằm mặt xuống, mái tóc dày che nửa khuôn mặt đang sưng tấy.

Người đàn ông châm một điếu thuốc, hít sâu một , giơ tay vén rèm lên một chút, để ánh sáng chiếu căn phòng đang u ám.

Khi Tần Hoài bước phòng, thấy khí c.h.ế.t chóc, vẻ mặt lo lắng tự trách: “Tổng giám đốc Dung, xin , Trưởng phòng Giang nãy cố tình xông , ngăn .”

“Tự đến phòng nhân sự nhận hình phạt .”

Anh nhả một làn khói mỏng, lãnh đạm , mặt cảm xúc: “Gọi Huyền Vũ mang ít đá lạnh lên đây.”

Tần Hoài sự tức giận của , dám thở mạnh mà vội vàng rời khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-23-la-toi-qua-nuong-chieu-co-ta.html.]

“Thật , cần nổi nóng với cô vì em. Chuyện , ngay từ đầu của em .”

Đàm Vãn Thư lau nước mắt, dường như bình tĩnh một chút: “Cô đánh mắng thế nào cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần cô hết giận, lòng em cũng dễ chịu hơn.”

Nghe , nhíu mày, cúi đầu chỉnh ống tay áo: “Cô nợ cô bất cứ điều gì. Là những năm nay, quá nuông chiều cô , đến mức vô pháp vô thiên .”

“Cô Giang là một cô gái , xinh , thông minh, khả năng làm việc cũng mạnh mẽ, xuất sắc như trai cô .”

Đàm Vãn Thư dậy vuốt ve cánh tay đàn ông: “Lát nữa em sẽ tìm cô . Giấy gói lửa, vì cả em và cô đều làm việc bên cạnh , khó tránh khỏi việc chạm mặt, nên chuyện cần rõ.”

Ánh mắt sắc bén hơn vài phần, thâm trầm quét qua cô : “Không .”

Đàm Vãn Thư ánh mắt đó tới mức cảm giác như đang ở trong hầm băng, cô mím môi, nhưng dám thêm gì nữa.

Giang Lộc thẫn thờ trong văn phòng, ôm bức ảnh của trai , cẩn thận quan sát.

Trong bức ảnh, khoác vai Đàm Vãn Thư, khuôn mặt thanh tú lộ nụ cưng chiều, trông chân thành và hạnh phúc.

Cô nhất thời thất thần, nước mắt tràn đầy hai mắt.

cô nhanh chóng lau , dậy khỏi ghế xoay, định ngoài thì tình cờ gặp Trưởng phòng Nhân sự: “Trưởng phòng Giang, chào cô, chúng chuyện một lát ?”

Bước chân Giang Lộc khựng , ngón tay cô dần siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.

Giây tiếp theo, cô lạnh: “Hành động cũng nhanh đấy chứ.”

Chiều hôm đó, trong nhóm chat vạn của Tập đoàn Lăng Thị, một thông báo mới hiện lên——

【Thông báo xử phạt Trưởng phòng Kế hoạch Giang Lộc: Do Trưởng phòng Giang Lộc xảy tranh chấp ác ý và động thủ với nhân viên, Trưởng phòng Giang Lộc tạm dừng công việc một tuần, do Phó trưởng phòng tiếp nhận. Đặc biệt thông báo.】

Công ty im lặng vài giây, ngạc nhiên đến mức nên lời.

Ai mà Giang Lộc là một cấp cực kỳ bình tĩnh và khả năng thực thi siêu mạnh, vô cớ động thủ đánh ?

Hơn nữa, chẳng Tổng giám đốc Dung mối quan hệ nhất với Trưởng phòng Giang ?

Bình thường bao che cho cô,

Mọi đều đoán rằng, đình chỉ công tác của Trưởng phòng Giang, e rằng là thực sự ngã ngựa .

Khi Giang Lộc chuyện với phòng nhân sự và nhận kết quả , cô buồn vui, trong lòng đặc biệt bình tĩnh.

Có lẽ, kể từ khi mối quan hệ giữa Dung Trì Uyên và Đàm Vãn Thư đêm qua, cô còn hy vọng gì nhiều đàn ông nữa.

Anh che chở Đàm Vãn Thư thế nào, cô quan tâm.

Giang Lộc chỉ quan tâm, đứa con chín tuổi của Đàm Vãn Thư, rốt cuộc là con của trai cô ?

Tuổi của đứa bé đó còn lớn hơn cả thời điểm trai cô qua đời.

từng trai cô con.

Đừng là con, khi đó, cô còn Đàm Vãn Thư tồn tại.

Quá nhiều chuyện dồn nén trong lòng, Giang Lộc chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.

Lúc , Tần Hoài gõ cửa văn phòng cô, Giang Lộc mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Vào .”

“Trưởng phòng Giang, thể giúp gì cho cô ?”

Tần Hoài cẩn thận bước tới, như thể cô là một thùng thuốc s.ú.n.g thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Giang Lộc là Dung Trì Uyên gọi đến, cô nhạt, phất tay cho xuống: “Anh với Dung Trì Uyên, khi tan làm hôm nay sẽ dọn đồ rời , cần vội vàng đuổi như .”

“Tổng giám đốc Dung, ý đó…”

Tần Hoài thở dài: “ mà, việc cô tay đánh cũng đúng. Cho dù cô Đàm và Tổng giám đốc Dung giao thiệp mật hơn một chút, cô cũng nên nổi giận lớn như .”

“Anh nghĩ làm là vì ?”

Giang Lộc đột nhiên xoay ghế , thẳng Tần Hoài, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai: “Anh nghĩ quá nhiều , trong lòng , còn trọng lượng lớn đến thế.”

Tần Hoài do dự một chút, : “Cho dù là vì lý do gì, đánh cũng là đúng. Tổng giám đốc Dung , chỉ cần cô sẵn lòng xin và làm hòa với cô Đàm, thể rút quyết định xử phạt cô.”

Loading...