Lời làm chấn động cả hội trường.
Âm thanh trao đổi trong phòng tiệc lập tức tan biến, cả sảnh im phăng phắc.
Một luồng lạnh thấu xương lập tức bò lên gáy Giang Lộc.
Cứ như thể thứ tạt cô rượu, mà là axit, từng chút một hủy hoại và làm biến dạng biểu cảm khuôn mặt cô.
Sắc mặt Dung Trì Uyên cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo, từng bước đến mặt hai .
Trước tiên, lạnh lùng lướt qua Giang Lộc đang nhếch nhác, sang Hàn Cửu Châu: “Cậu ai mang thai?”
Lòng Giang Lộc hoảng loạn tột độ.
Cô khẽ kéo tay áo Dung Trì Uyên: “Tổng giám đốc Dung, đừng lời , chỉ là một tên điên.”
Dung Trì Uyên gạt tay cô , chỉ chấp nhất Hàn Cửu Châu: “Trả lời .”
Hàn Cửu Châu lạnh, ngón tay chỉ thẳng mặt Giang Lộc: “Còn thể là ai? Giang Lộc chứ ! Năm ngày , chính tai thấy, cô chuyện đó mộ bia của trai .”
Lời như lửa đồng cỏ, thổi bùng lên một làn sóng xì xào bàn tán—
“Ôi chao, mang thai khi kết hôn ?”
“Không , Trì Uyên chỉ chơi đùa với cô thôi ?”
“Chuyện gì lạ ? Chắc chắn là dùng thủ đoạn ... Chỉ cần lòng, gì là làm !”
Bên tai tràn ngập những lời đồn đoán vô căn cứ, nét mặt Dung cũng lập tức sầm xuống.
Đôi mắt sắc như dao, găm chặt Giang Lộc.
Giờ phút , Giang Lộc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, run rẩy ngừng.
Ngẩng đầu lên, cô đột ngột đối diện với đôi mắt âm u, hung dữ của đàn ông.
Bên tai, chợt nhớ lời buổi sáng hôm đó trong khách sạn.
—Đừng những ảo tưởng vô ích, sẽ cho cô cơ hội giữ giống nòi, hiểu ?
Dung Trì Uyên đột nhiên chậm rãi , đối diện với Giang Lộc: “Những gì là sự thật ?”
Giang Lộc từ từ điều hòa thở, cố tỏ bình tĩnh: “Lời , thể tin.”
Bước tới một bước, cô dùng hai bàn tay ôm lấy bàn tay rộng lớn của , giọng điệu dịu dàng và mềm mại: “Chúng bên lâu như , em bao giờ mắc sai? Đã bao giờ lừa dối ?”
Cô đánh cược cuối cùng, đánh cược lòng tin của cô trong trái tim . Cô mất đứa bé, liên lụy đến Tống Dữ và gia đình .
Ánh mắt Dung Trì Uyên sắc bén cô chằm chằm, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, tất cả đều cho thấy sự nghi ngờ của .
Cô luôn là tình hảo bên cạnh : xinh , quyến rũ, chuyên nghiệp và hiểu chuyện.
điều đó nghĩa là cô bí mật gì với .
Giang Lộc đầu, lạnh lùng về phía Hàn Cửu Châu: “Hàn , mang thai, bằng chứng gì ? Hay là ghi âm ? Năm ngày , ở nhà cô bạn tổ chức sinh nhật cho cô , hề đến nghĩa trang!”
“Mày bậy!” Hàn Cửu Châu chửi rủa: “Tao cứ nghĩ mày là con đĩ thối, ngờ còn là một con lừa đảo!”
Giang Lộc cố gắng giữ vững cơ thể, khóe mắt đỏ hoe, siết chặt nắm đấm, về phía Dung Trì Uyên.
Hai bên mỗi một lời, đối đầu khoan nhượng. Khoảnh khắc , thái độ của vô cùng quan trọng.
lúc , tiếng giày cao gót nhanh chậm tới.
Mọi theo tiếng động, mắt sáng lên.
Người đó bước thảm đỏ, từng bước đến giữa đại sảnh, dừng phía Hàn Cửu Châu, nhẹ nhàng gõ vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-13-long-tin.html.]
“Ai đấy, đừng làm phiền tao!”
Hàn Cửu Châu đầu , đối diện với đôi mắt xinh và lạnh lùng đó, sững sờ.
Người phụ nữ nhếch khóe môi đỏ mọng, vẻ gì là sóng gió, nhưng khiến thấy lạnh sống lưng: “Hàn Cửu Châu, chán sống ?”
Giang Lộc về phía đó, ánh mắt thể rời .
Là cô .
Dung Thanh Yên.
“Chị... chị Dung.”
Có lẽ ánh mắt đó trấn áp, khí thế của Hàn Cửu Châu tiêu tan, rụt đầu .
Sức ảnh hưởng của Dung Thanh Yên ở Vinh Thành lớn đến mức ngay cả Hàn Cửu Châu cũng gọi một tiếng chị.
Cô xuống chiếc ghế nhung gần đó, cầm một đĩa bánh kem, dùng nĩa nếm thử một miếng: “Vì nể mặt ông cụ Hàn, tự cút , đừng làm mất mặt ở chỗ của .”
Hàn Cửu Châu phục, tay chỉ mạnh Giang Lộc: “Chị Dung, , nhưng phụ nữ , chị tuyệt đối thể giữ ! Cô ...”
Lời hết, chiếc bánh kem tay Dung Thanh Yên vỗ thẳng đầu Hàn Cửu Châu, kem tươi văng tung tóe như tuyết.
Mọi đều kinh ngạc.
Ai cũng cô thiên kim nhà họ Dung nổi tiếng là nóng tính, hung dữ, khi nổi cơn điên thì lục bất nhận.
“Đừng để thứ ba, cút xuống!”
Hàn Cửu Châu đầy kem đầu, còn định phản bác, vài tên vệ sĩ lực lưỡng lôi ngoài.
Dung Thanh Yên lớp kem dính ngón tay, nhăn mày ghét bỏ: “Thật xui xẻo.”
Trong tầm mắt cô, một chiếc khăn lụa màu tím nhạt đột nhiên đưa tới.
Dung Thanh Yên ngước mắt lên, thấy Giang Lộc đang mặt, tĩnh lặng mà hề lẳng lơ. Xương cốt cực kỳ , khí chất thanh tao, còn hơn những ngôi cô từng gặp.
Dung Thanh Yên dời tầm mắt, thèm để ý.
Cô dậy, sang Dung Trì Uyên bên cạnh: “Anh, quản cho phụ nữ của , đừng làm em khó chịu, nếu dù là đàn ông đàn bà, em cũng xử lý như !”
Sắc mặt Dung Trì Uyên bình tĩnh đôi chút, khẽ cong môi .
Anh gọi Tần Hoài đến, trao cho cô một chiếc chìa khóa nạm đầy kim cương: “Chúc mừng sinh nhật, Yên Yên.”
Dung Thanh Yên lúc mới dịu , nhận lấy xem xét, khóe mắt nở nụ : “Hừ, vẫn thời như .”
Anh nhẹ nhàng vuốt cổ tay: “Không nhiều thời gian để chọn, nên chỉ mua bản cơ bản nhất, em phối cái gì tùy ý.”
Dung Thanh Yên trả lời, nhưng khóe môi cong lên của cô, cô rõ ràng hài lòng với món quà .
Sau khi cô rời , nụ nhạt của Dung Trì Uyên cũng biến mất, với Giang Lộc: “Cô theo .”
Giang Lộc dẫn một phòng khách sạn.
Cánh cửa đóng , thế giới ồn ào ngăn cách bên ngoài, cô mới cảm giác thể thở.
Dù đối diện với Hàn Cửu Châu Dung Thanh Yên, cô đều cảm giác nghẹt thở như bóp cổ.
Giang Lộc nhận thức rõ ràng, cô thích hợp để tồn tại trong giới hào môn, và cũng thể tồn tại .
Lúc , cô chút luống cuống trong phòng, đàn ông đang chắp tay mặt.
Dù cùng ở trong một căn phòng, hai linh hồn một sự xa cách lớn.
Mãi , Giang Lộc thấy châm một điếu thuốc, mới chậm rãi mở lời: “Tối nay cô ở đây, cần về cùng nữa. Ngày mai, Tần Hoài sẽ đưa cô kiểm tra thai nghén.”