Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 054: Vết nứt

Cập nhật lúc: 2025-11-03 08:35:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại dám để dì Lâm đến giám sát cô.

Điều cũng đúng với phong cách của , dù thì vẫn luôn là đa nghi như .

Giang Lộc thể hiện suy nghĩ mặt, chỉ giả vờ tin tưởng, khẽ nhếch môi: “Tôi đối xử với .”

Dì Lâm dọn dẹp tủ lạnh cho cô hỏi: “Buổi tối cô ăn gì? Dì Lâm làm cho cô, món chân gà xào sả ớt cô thích nhất nhé?”

Giang Lộc , : “Dì Lâm, tối nay hẹn ăn tối với bạn, sẽ ăn ở nhà.”

Lâm Mẹ khựng , sang cô: “Ôi chao, may thế? Tôi đến, cô ăn ?”

“Quả thật là may lắm, 'giam' trong nhà họ Dung lâu như , cả điện thoại di động, lâu gặp gỡ bạn bè.”

Dì Lâm vẻ tin lời cô, khẽ gật đầu: “Vậy cần gọi bên Ông chủ phái xe đến đón cô ?”

“Không cần, bạn xe.” Giang Lộc xong, liền phòng ngủ bắt đầu trang điểm và uốn tóc.

Hôm nay cô chọn một chiếc váy màu xanh đậm.

Màu tối tôn lên làn da vốn trắng nõn của cô, càng thêm trong suốt, tăng thêm vẻ điềm tĩnh và đoan trang.

Trang phục dụng tâm lựa chọn.

, Dung Tín Đình còn lớn hơn Dung Trì Uyên ba tuổi, năm nay sắp chạm ngưỡng bốn mươi, cô cảm thấy trang phục quá rực rỡ thật sự hợp với .

Sau đó, Giang Lộc chọn một chuỗi vòng cổ ngọc trai trong các món trang sức đeo lên cổ, uyển chuyển bước khỏi nhà.

Cô bắt taxi đến nhà Lật Thu , đầy vài phút, thấy xe của Dung Tín Đình đợi sẵn.

Ánh mắt Dung Tín Đình rơi trang phục của cô, yết hầu khẽ động, ngón tay nắm vô lăng khẽ gõ nhịp: “Em mặc đồ xanh dương .”

Nụ mê hoặc đọng khóe môi cô, tùy ý vén mái tóc dài tai, lộ chiếc cổ trắng ngần cùng đường xương quai xanh mềm mại.

Chiếc xe dừng một nhà hàng cao cấp tầng thượng.

Giang Lộc đang định mở cửa bước xuống xe, đột nhiên, Dung Tín Đình gọi cô : “Khoan .”

“Vâng?” Giang Lộc khẽ nghiêng mặt.

Ngay đó, cô đột nhiên cảm thấy tóc dài của túm gọn từ phía .

Cùng với những đầu ngón tay ấm áp của đàn ông lướt qua làn da, cổ cô đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh thấu xương.

Giang Lộc sững sờ, khẽ nhón tay lên .

Đó là một sợi dây chuyền vàng óng ánh, tinh xảo.

Ngay chính giữa là hình một con ngựa sống động như thật, chế tác tinh xảo, trong suốt lấp lánh, qua là một món đồ quý giá hề rẻ.

Cô cất nụ khóe môi: “Anh Dung, cái quá quý giá, em thể nhận.”

Dung Tín Đình dịu dàng cô: “Chỉ cần em thấy sợi dây chuyền , thể nhớ đến , thì nó hề đắt chút nào.”

Giang Lộc nắm lấy sợi dây chuyền, trong lòng chút áy náy.

Anh dường như đang nghiêm túc đối xử với cô, còn cô, chỉ lợi dụng tối đa.

“Sau , đừng tặng quà cho em nữa.” Giang Lộc nhẹ nhàng.

Thấy vẻ mặt cô dường như vui, Dung Tín Đình hỏi: “Hay là em thích?”

“Không, em thích. Chỉ là, em cảm thấy nó thuộc về .”

Nghe cô thích, Dung Tín Đình mới yên tâm, khẽ : “Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, bước nhà hàng.

Trong bữa ăn, Giang Lộc chủ động hỏi về những trải nghiệm của ở nước Y, khéo léo tìm hiểu nhiều kiến thức về nước ngoài.

Thấy hôm nay cô chuyện đặc biệt nhiều, Dung Tín Đình khỏi , gắp một miếng thịt bò cho cô: “Hỏi nhiều như , chi bằng theo sang nước Y xem .”

“Sẽ cơ hội.” Giang Lộc nhấp một ngụm rượu, khẽ .

Sau khi dùng bữa xong, Dung Tín Đình lái xe đưa cô về nhà.

Giang Lộc tháo dây an nhạt: “Tối nay vui, cảm ơn .”

Dung Tín Đình đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Cô chợt cứng đờ, khẽ “Ừm?” một tiếng, chớp đôi mắt vô tội đàn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-054-vet-nut.html.]

Trong đôi mắt sâu thẳm của Dung Tín Đình, phản chiếu khuôn mặt quyến rũ động lòng của cô: “Hình như say , mời lên nhà uống một bát canh giải rượu nhé?”

Đều là lớn, ý nghĩa của lời vô cùng rõ ràng.

Giang Lộc khẽ siết chặt ngón tay, đang định mở lời thì đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong gian yên tĩnh.

thấy, màn hình là cuộc gọi từ Dung Trì Uyên.

“Xin , em điện thoại .”

Cô mở cửa bước xuống xe, một cơn gió lạnh cuốn lấy cơ thể.

Cô theo bản năng rùng , ôm chặt cánh tay .

Bắt máy, giọng đàn ông trầm ở đầu dây bên hỏi: “Vẫn về nhà?”

Ánh mắt Giang Lộc chút phức tạp, khẽ : “Đang đường .”

Giọng điệu bình thản: “Tối nay chơi bời với ai ?”

Giang Lộc đang định , đột nhiên cảm thấy vai nặng trĩu.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy một chiếc áo khoác nam còn vương ấm trùm lên vai .

Dung Tín Đình bên cạnh cô, hình cao lớn che khuất bóng cô, ngón tay ấm áp đặt vai cô: “Trời lạnh.”

Giọng khàn khàn trầm thấp của truyền rõ mồn một đến đầu dây bên .

Dung Trì Uyên nắm chặt ly , nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt ẩn trong bóng tối nhập nhoạng u ám khó hiểu.

“Em đang ở lầu , về nhà ngay đây.” Giang Lộc xong liền cúp điện thoại.

Dung Tín Đình hỏi: “Người nhà em giục ?”

“Vâng, họ em.”

Giang Lộc tùy tiện đáp, tiện tay chỉ lên lầu: “Chắc là thấy em bước xuống từ xe của đàn ông nên gọi điện tra hỏi đấy.”

“Anh họ em quản nghiêm thật.”

Dung Tín Đình , truy cứu lời cô là thật giả, cũng nhắc chuyện đó nữa, chỉ xoa đầu cô: “Mau lên nhà .”

“Bộ quần áo …”

Anh dịu dàng khép chiếc áo vest vai cô : “Cứ khoác . Lần gặp, hãy trả .”

Giang Lộc theo đèn hậu chiếc xe của dần khuất xa, thở phào nhẹ nhõm.

Thoáng chốc đến cuối tuần.

Sau đêm hôm đó, Dung Trì Uyên cũng liên lạc với Giang Lộc.

Mối quan hệ của hai giống như một làn khói đầu ngón tay, lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.

Một cơn gió mạnh thể thổi tắt, mong manh dễ vỡ.

Tuy nhiên, vẫn nhà họ Dung tìm đến Giang Lộc.

Giang Lộc thấy chiếc xe sang trọng đỗ nhà, cùng với biển xe liên tiếp phô trương, bước chân cô khẽ khựng .

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ khuôn mặt lạnh lùng đeo kính râm của một đàn ông: “Cô Giang, Phu nhân nhà chúng mời cô lên xe chuyện một chút.”

Giang Lộc liếc trong xe, cách cửa kính màu tím sẫm, cô chỉ thể thấy đường nét cơ thể một phụ nữ.

Cô suy nghĩ một lát, mở cửa lên xe.

Bên trong xe thoang thoảng mùi nước hoa cổ điển tao nhã và bí ẩn.

Bà Dung ở ghế , vẻ mặt đoan trang, khuôn mặt tinh tế, áo sơ mi đơn giản nhưng chất lượng tuyệt vời.

Lúc , bà khép mắt, vẻ lười biếng.

Bà Dung chậm rãi mở lời, ngay cả mí mắt cũng hề mở: “Chúng đầu gặp mặt.”

Giang Lộc chút sơ hở: “Đương nhiên, gặp qua bà ở nhiều buổi tiệc .”

Lúc , bà mới từ tốn mở mắt, đột nhiên ngậm một điếu thuốc bên môi châm lửa: “Cô xinh lanh lợi, nhưng chỉ thế, đầu óc cô linh hoạt, ôm hoài bão lớn, khéo léo đủ đường.”

Bà Dung nhả một vòng khói, khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ đối xử với cô như một bình hoa .”

Giang Lộc đoán ý định của bà, chỉ cúi đầu nhẹ: “Bà quá khen. Những gì hôm nay cũng là nhờ sự dạy dỗ của Dung tổng. Nói cách khác, đây là thứ cho , trân trọng.”

Bà Dung khẽ : “Tôi thích vòng vo, đến đây, chỉ hỏi cô hai chuyện.”

Loading...