Tuyết Kiến Bồ Đề - Chương 1 - 5
Cập nhật lúc: 2025-11-30 13:48:58
Lượt xem: 17
1
Năm sáu tuổi, theo tổ mẫu lễ Phật.
Khi còn nhỏ tuổi, đầu bước cửa Phật, chẳng chút kính ý nào.
Nhìn pho tượng Phật thếp vàng to lớn, quỳ lạy, còn nghiêng đầu giống như gặp cố nhân.
Vị trụ trì già hồi lâu, rằng kiếp là một ngọn nến nhỏ Phật.
Duyên trần thì mỏng, duyên Phật sâu, vô cùng thanh quý.
Khi quá ngây thơ, rằng chỉ một quẻ xăm thượng thượng ẩn chứa vô vàn nỗi khổ chia ly.
Sinh ly, t.ử biệt, nương náu tòa Quan Âm, c.h.ế.t trong ngôi miếu đổ nát.
Tính , mười năm như một giấc mộng, từng chuyện từng chuyện, dường như đều ứng nghiệm với câu sấm truyền .
Duyên trần mỏng, duyên Phật sâu.
Duy chỉ hai chữ “thanh quý”, lẽ là trụ trì tính sai.
Một cô nương c.h.ế.t giữa bùn nhơ, rốt cuộc thì thanh quý ở chỗ nào chứ?
khi mở mắt nữa.
Bên cạnh thấy gió tuyết, cũng chẳng thấy Quan Âm.
Thời gian ngược về mùa xuân năm mười bốn tuổi.
Phủ Trung Dũng Hầu quyền cao chức trọng, thanh mai trúc mã thâm tình chu đáo.
Chỉ một nốt ruồi son mới mọc giữa trán, dường như đang nhắc nhở về đêm gió tuyết, trong miếu hoang .
Lời hứa “kiếp ” từng hứa với , Phật ban cho .
2
Năm mười bốn tuổi , tiểu tôn nữ của phủ Trung Dũng Hầu làm ba việc.
Đêm xuân, bước thư phòng của tổ phụ.
Ta cầu xin tổ phụ đề phòng một viên quan nhỏ mấy nổi bật trong quân doanh.
Một năm , kẻ đó sẽ đầu quân cho kẻ thù chính trị, ngụy tạo bằng chứng, dùng tội danh thông đồng với địch bán nước để đóng đinh tổ phụ lên cột nhục nhã.
Còn tổ mẫu cũng vì uất ức dồn nén, huyết khí công tâm, c.h.ế.t xe ngựa đường cung kêu oan.
Ánh trăng như nước, tổ phụ thật lâu.
Ông hỏi vì tên viên quan nhỏ đó, cũng kinh ngạc vì hiểu rõ chuyện triều chính đến thế.
Ông chỉ hỏi : “Nghe đêm qua cháu gặp ác mộng, giờ đỡ hơn ?”
Ánh nến lay lắt, bóng sáng nhạt mờ.
Tổ phụ vẫn mỉm như thuở sinh thời, chẳng vẻ lạnh lẽo xanh xao trong quan tài hôm .
Ta cúi đầu, suýt nữa kìm mà rơi lệ.
Vào mùa hạ, thường xuyên đến chùa Trấn Quốc.
Thái hậu một lòng hướng Phật, thỉnh một pho tượng Quan Âm từ chùa Trấn Quốc về cung.
Bà thiếu một quý nữ danh môn bà tụng “Kinh Diệu Pháp Liên Hoa”.
Chuyện , vốn nửa năm nữa sẽ rơi tay Cửu công chúa.
Đến lúc đó, nàng vì Thái hậu thiên vị mà chẳng hề kiêng nể, đường đường đoạt lấy hôn sự của , lấy cớ thanh tu mà đày miếu.
nay, đối diện sự dò xét của Thái hậu, vị trụ trì khẽ cúi đầu tiến cử .
Trong thiên hạ, ai thích hợp tụng kinh Phật hơn kẻ như - vốn là ngọn nến cũ nơi tòa sen, nay chỉ đổi kiếp mà đến?
Cuối thu, gặp Bùi Thù.
Từ khi tỉnh mùa xuân, năm bảy lượt từ chối lời cầu gặp của .
Trưởng bối hai nhà gặp tại yến tiệc, nhắc đến hôn ước, tổ mẫu cũng chỉ : “Lời đùa thuở nhỏ, thể coi là thật chứ?”
Thiếu niên đoan chính giữ lễ, cuối cùng cũng nhịn thư hỏi : [Nhược Từ, làm gì sai?]
Và lúc , giữa lá thu rơi xào xạc, câu hỏi vẫn là:
“Nhược Từ, làm gì sai?”
Tính cả kiếp kiếp , gần hai năm gặp .
Thiếu niên đôi mắt sáng tựa trời, quả thực phong tư tuấn tú.
Cũng chẳng trách chỉ một gặp gỡ Cửu công chúa xiêu lòng, nguyện vì mà gánh cả nợ m.á.u lưng, vẫn giữ bên .
Chỉ là… Bùi lang .
Từ thuở nhỏ, và luôn ở bên , lẽ nào tính ?
Chỉ cần mở miệng một câu biệt ly, quyết sẽ dây dưa nửa lời.
Thứ đợi, chẳng qua là một câu thật lòng của .
để mặc trong lặng im. Sự lặng im là dung túng cho Cửu công chúa, cũng là một nhát d.a.o đ.â.m thẳng lòng .
Chàng tiền đồ như gấm, cũng danh tiết, cốt khí của .
Thế mà bao năm qua, từng một đoái hoài đến .
Mặt trời ngả về tây, chim trời cũng tìm đường về tổ.
Ráng chiều phủ lên vai thiếu niên, càng tôn lên đường nét gương mặt .
Ta ngước mắt , khoé môi cong cong, nở một nụ nhẹ như gió thoảng.
“Bùi lang, yêu ?”
Thiếu niên sững sờ, thấp giọng: “Nhược Từ, ...”
“Chàng yêu .” Ta .
Vành tai Bùi Thù ửng đỏ, ngượng ngùng dời tầm mắt chỗ khác.
vẫn thong thả cất lời: “Chàng yêu vì là huyết mạch cuối cùng của Trung Dũng Hầu, yêu vì là ngọn nến Phật, danh tiếng lừng lẫy khắp thiên hạ, yêu vì là Thái hậu chỉ định hầu tòa Quan Âm. Chàng yêu bao nhiêu dáng vẻ của …“
Ta khẽ dừng , thốt câu mà trăn trở đến nghìn vạn : “ duy chỉ một điều… hề yêu Tống Nhược Từ .”
Sắc mặt Bùi Thù trong khoảnh khắc tái xanh. Còn chỉ cảm thấy một nỗi thương tâm lặng lẽ dâng lên.
“Bùi lang, cả đời sẽ chẳng yêu nổi ai. Chàng chỉ yêu chính bản mà thôi.”
Đối mặt hồi lâu, Bùi Thù như kẻ mất hồn lảo đảo bước .
Vẫn tà áo trắng phong nhã như thuở , mà bước chân thì còn vững vàng nữa.
Ta hành lang, im lặng dõi theo .
Bùi lang, từng coi là bạn đời đổi kiếp , từng tưởng tượng cảnh cùng bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Chỉ là cô nương c.h.ế.t mùa đông năm mười sáu tuổi, một trái tim cũng đông cứng .
Ta khẽ nhắm mắt.
Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi, cuối cùng tan biến dấu vết.
3
Hôm , tuyết lớn.
Cung nữ sớm mang áo choàng lông cáo đến cho , là Thái hậu ban, bảo chớ để lạnh.
Vòng qua con đường nhỏ, phía chính là Phật đường.
Trước Phật đường một thiếu niên đang quỳ, y phục đó mặc tính là dày, tuyết phủ đầy vai y.
Ta lặng lẽ y thêm đôi . Dường như thiếu niên cảm ánh mắt , bèn khẽ ngẩng đầu.
Y sinh vốn tuấn mỹ phi phàm, mày rậm mắt sâu, đôi mắt sáng như trời.
Cung nữ thì thầm với : “Cô nương đừng dính dáng đến Ngũ hoàng tử, mạng ngài mang sát khí, tiền đồ mờ mịt lắm.”
Hóa là Ngũ hoàng tử, Cố Cửu Uyên.
Nghe ngày y sinh đúng lúc thiên tượng dị biến, một cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời.
Bạch hồng quán nhật, chủ về đế vận đoạt, là điềm báo lành.
Vì thế Bệ hạ thích đứa con trai , nhiều năm qua bỏ mặc quan tâm, gần như vứt bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuyet-kien-bo-de/chuong-1-5.html.]
Ta dời mắt, che ô, tiếp tục con đường của .
Sống một đời, thể nửa phần sai sót.
Cố Cửu Uyên đáng thương, nhưng đến lượt thương hại.
khi lướt qua vai y, gió thổi tới một mùi hương cực kỳ quen thuộc.
Ta thể tin nổi mà dừng bước.
Gió lạnh thổi bay vạt áo y, thiếu niên vô cảm .
Ma xui quỷ khiến thế nào, đưa tay về phía y: “Ngươi...”
Y nhíu mày, nghiêng đầu tránh tay , trong mắt ẩn chứa sự đề phòng và khó hiểu.
Ta lặng lâu, như tỉnh mộng, thấp giọng : “Xin .”
Tuyết vẫn rơi, ép buộc bản tiếp tục về phía .
Cung nữ nghi hoặc hỏi : “Vừa cô nương làm thế? Chẳng lẽ ngài từng quen Ngũ hoàng tử?”
Tính cả kiếp kiếp , và Cố Cửu Uyên chỉ gặp hai .
Một là .
Một là khi c.h.ế.t.
Khi thất khiếu chảy máu, y ôm lòng.
Ta thấy tiếng hô hấp nghẹn ngào của y, cũng ngửi thấy mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo vạt áo y.
Ta hấp hối thở dốc, cầu xin y nhặt xác cho .
Lúc đó dường như y , giọt nước mắt rơi xuống giữa trán , hóa thành nốt ruồi son mới mọc của .
Đêm , y khàn giọng y đến muộn .
Ta tưởng y là bằng hữu cũ của .
giờ mới , của lúc đó, hề quen y.
Kiếp , Tống Nhược Từ và Cố Cửu Uyên vốn chẳng giao tình gì.
4
Trong Phật đường, lò than đang cháy đỏ rực.
Thái hậu quỳ bồ đoàn, tĩnh tâm ngưng thần.
Ta quỳ bên cạnh bà , tụng niệm kinh Phật.
“Thường tu Phật tuệ, cụ đại thần thông, thiện tri nhất thiết chư pháp chi môn, chất trực vô ngụy, chí niệm kiên cố. Như thị Bồ Tát, sung mãn kỳ quốc...”
Một canh giờ , cung nữ lén với , mẫu phi của Cố Cửu Uyên sắp bệnh c.h.ế.t , y đến để cầu xin ngự y cho mẫu phi.
Thái hậu quản y.
Thái hậu sáu cháu trai, mười một cháu gái.
Nếu tính cả con cái của các vương gia ngoài cung, e rằng đến mấy chục đứa trẻ gọi bà là tổ mẫu.
Trong đó, thiếu những đứa thông minh đáng yêu bẩm sinh, sắc mặt.
Còn Cố Cửu Uyên thì lạnh lùng bướng bỉnh, còn mang tiếng là “Bạch hồng quán nhật”, bao giờ Thái hậu yêu thích.
Thái hậu giúp y, cũng là hợp tình hợp lý.
giúp y.
Vì kiếp từng hứa, nếu kiếp , sẽ báo đáp y.
Trong Phật đường, Bồ Tát, làm kẻ thất hứa.
Ngoài cửa, tuyết rơi ngày càng lớn.
Gió bấc gào thét, song cửa đập kêu rầm rập.
Bóng quỳ mãi dậy ngoài cửa sổ dường như thể lực chống đỡ nổi, hình loạng choạng một cái.
Tiếng tụng kinh của kìm mà ngưng một chút.
Dường như Thái hậu cảm nhận , bà về phía : “Mệt ? Nghỉ một lát .”
Bà từ từ dậy, vội vàng đỡ bà .
Thái hậu đưa tay sờ khuôn mặt , : “Hoàng đế săn mùa đông, săn một con hươu, biếu cho . Làm khó cháu cùng ăn chay lâu như , hôm nay về sớm một chút, bảo ngự trù làm thịt hươu nướng cho cháu ăn.”
Ta ngoài cửa sổ, cuối cùng nhịn mở miệng: “Ngũ hoàng t.ử quỳ ở bên ngoài gần nửa ngày ạ.”
Thái hậu lơ đễnh liếc ngoài, gọi Lan Đinh cô cô tới.
“Bảo nó về .”
Ta và Lan Đinh cô cô cùng ngoài.
Gió tuyết quá lớn, khiến sắp mở nổi mắt.
Cố Cửu Uyên vẫn quỳ trong tuyết, cứng đờ, thành một tuyết.
Lan Đinh cô cô từng chữ một: “Thái hậu mời Ngũ hoàng t.ử trở về.”
Y dậy, giọng khàn đặc, lặp cùng một câu: “Mẫu phi bệnh nặng, mạng sớm chiều giữ . Cầu xin Thái hậu thương xót, cho mời ngự y.”
Lan Đinh cô cô vẫn : “Mời Ngũ hoàng t.ử trở về.”
Cố Cửu Uyên cúi thấp đầu, dường như mặt dường như thoáng qua vẻ tuyệt vọng, hỏi thêm nữa: “Mẫu phi vốn lương thiện, sai lầm lớn nhất đời là sinh . Nếu c.h.ế.t, liệu bà cứu ?”
Thiếu niên chẳng vật gì quý giá, cứu , thứ đáng giá nhất thể dâng , chính là mạng sống của bản .
Tuyết bay đầy trời, vô cùng tĩnh lặng.
Lan Đinh cô cô im lặng hồi lâu, ánh mắt thương cảm.
Hồi lâu , bà khẽ : “Ngũ hoàng tử, nợ trong cung, tính như .”
5
Trong gió tuyết, thiếu niên nhắm mắt , khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đó là một nụ gần như thê lương.
Sau đó y cầu xin nữa, hai tay chống xuống nền tuyết, giãy giụa lên.
Y quỳ quá lâu, hai đầu gối sớm cứng đờ.
Miễn cưỡng dậy , suýt chút nữa ngã xuống.
Ta vứt ô, vội vàng đỡ lấy y, buột miệng : “Để đưa ngài về.”
Bàn tay thiếu niên gần như nhiệt độ, lạnh đến mức khiến giật .
Cố Cửu Uyên như bỏng rụt tay , lông mi phủ tuyết, giọng điệu cũng lạnh như tuyết: “Đa tạ Tống cô nương, tự .”
Ta cũng giận, chỉ : “Ta và ngài tiện đường, cố ý đưa tiễn.”
Lan Đinh cô cô đích nhặt chiếc ô dầu lên, đưa cho , dường như gì đó.
Ta nhận lấy, mở miệng : “Cô cô tối nay nhớ hầm canh tỳ bà tuyết lê cho Thái hậu, đêm nay lạnh quá, ngày mai bệnh đau họng của tái phát đấy.”
Lan Đinh cô cô lẳng lặng một lát, hiền từ gật đầu: “Cô nương lòng . Ngày tuyết đường trơn, cô nương kỹ đường chân, đừng để ngã.”
Lời bà ẩn ý.
Ta hiểu, Cố Cửu Uyên cũng hiểu.
Vừa khỏi cửa cung, y hờ hững mở miệng: “Mời Tống cô nương về cho.”
Ta chỉ : “Chúng thực sự tiện đường.”
Thiếu niên về phía , giọng khàn khàn mệt mỏi: “Ta vẫn rõ, Bồ Đề Tiểu Trúc và cung Tê Hà ngược đường .”
Ta ngạc nhiên vì sự hiểu của y về , nghĩ kỹ thì cũng đúng.
Ta là quý nữ danh môn Thái hậu sủng ái nhất, dù y ý kết giao thì cũng sẽ thấy.
Ta nghĩ một lát : “Vậy một chút y thuật, ngài ?”
Cố Cửu Uyên đột ngột ngẩng đầu .
Trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của .
Giống như lữ khách lặn lội quá lâu trong bóng tối, vặn thấy một chút ánh sáng.
Cuối cùng y cũng buông bỏ sự đề phòng.
Ta thấy đau lòng, nhưng chỉ nghiêng đầu mỉm : “Ngũ hoàng tử, mời dẫn đường.”