Ba tháng kể từ ngày An Nhiên rời quê. Cuộc sống sinh viên tại Hà Nội ban đầu là một vòng xoáy của bỡ ngỡ, lịch học dày đặc, những đêm thức khuya ôn bài và cả sự cô đơn đến nghẹn lòng. Nhưng mỗi lần thấy thông báo có tin nhắn từ “G.K”, trái tim cô lại ấm lại.
“Tớ vừa hoàn thành bài vẽ thứ 8.”
“Cậu ăn cơm chưa? Đừng nhịn đói nha.”
“Sắp tới Sài Gòn lạnh đó. Tớ nhớ cậu nhiều…”
Những dòng tin đơn giản, nhưng là sợi dây giữ lấy cô giữa thành phố xa lạ này.
Cuối tháng mười một. Hà Nội bắt đầu vào đông. Và trong một đêm gió lùa qua khung cửa sổ ký túc, An Nhiên nhận được một tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Xuống sân.”
Cô mở cửa sổ nhìn xuống. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Gia Khang đứng đó – áo khoác đen, balo vắt ngang vai, tay giơ cao chiếc hộp nhỏ, cười rạng rỡ:
“Tớ vào Hà Nội rồi. Hết chịu nổi cái cảm giác nhớ cậu.”
An Nhiên chạy như bay xuống. Vừa thấy cậu, cô không nói gì, chỉ lao vào ôm chặt. Hơi ấm quen thuộc, nhịp tim của cậu… khiến nước mắt cô rơi ra.
“Ngốc thật. Bay ra chỉ để ôm tớ sao?”
Gia Khang cúi xuống, hôn lên má cô, khẽ đáp:
“Không. Tớ ra để yêu cậu – bằng tất cả sự thật lòng có thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-hoa-no-ro/chuong-17-gap-lai-cau-tim-to-chang-con-li-do-de-binh-tinh-nua.html.]
Họ thuê một căn phòng nhỏ trong homestay gần hồ Tây – chỉ hai ngày cuối tuần ngắn ngủi.
Buổi tối đầu tiên, sau bữa ăn nhẹ và một vòng dạo phố, cả hai cùng ngồi bên cửa sổ, uống trà nóng và nói về mọi chuyện đã bỏ lỡ.
Khi đêm khuya buông xuống, An Nhiên quay lại nhìn cậu.
Gia Khang đang ngắm cô. Ánh mắt ấy… không còn là ánh mắt của một cậu trai cấp ba bỡ ngỡ nữa. Mà là một chàng trai đang yêu – mãnh liệt và đầy chân thành.
“Tớ có thể… hôn cậu không?”
An Nhiên không trả lời. Cô tiến lại gần, ngồi lên đùi cậu, vòng tay qua cổ và đặt môi mình lên môi cậu – dịu dàng nhưng chủ động.
Nụ hôn từ từ sâu hơn. Tay cậu luồn vào lưng áo, vuốt nhẹ theo sống lưng mềm mại. An Nhiên rùng mình, khẽ ngẩng lên để cậu có thể hôn xuống cổ mình – những nụ hôn nóng rực, rải đều lên làn da lạnh vì gió.
“Cậu chắc không?” – Gia Khang thì thầm, giọng khản đặc khi kéo khóa áo hoodie của cô.
An Nhiên nhìn cậu, đôi mắt sáng như mặt hồ giữa đêm:
“Với cậu… tớ không cần phải chắc. Vì trái tim tớ đã chọn rồi.”
Tay họ tìm thấy nhau trong chăn ấm. Những lần chạm đầu đời – vừa run rẩy, vừa táo bạo, vừa ngây dại như cách tuổi trẻ vẫn yêu.
Đêm ấy, họ ôm nhau – bằng tất cả nhớ nhung, khát khao và chân thành.
Buổi sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy trong vòng tay Gia Khang. Cậu vẫn còn ngủ, hơi thở đều đều. Cô vùi mặt vào n.g.ự.c cậu, thầm nghĩ:
“Hóa ra… yêu xa không đáng sợ. Đáng sợ nhất là không còn dám bước lại gần nhau.”