TUỔI 20- YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI - Chương 7: Âm Mưu Trong Bóng Tối

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-28 18:08:35
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Âm Mưu Trong Bóng Tối

Sau đêm tiệc ấy, mọi thứ tưởng như bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Duy Phong đưa tôi về căn hộ penthouse của anh, lần đầu tiên tôi thấy anh cười nhẹ nhàng như một người đàn ông thật sự có nơi để trở về.

Anh nắm tay tôi, đặt lên n.g.ự.c trái:

“Ở đây… từ nay là của em.”

Tôi tựa vào người anh, hạnh phúc đến rơi nước mắt. Tôi tin tình yêu thật sự có thể đánh đổi được mọi thứ. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Sáng hôm sau, mạng xã hội nổ tung.

Ảnh tôi – trong quán bar, say xỉn – đang ôm hôn một người đàn ông lạ.

Kèm theo những lời lẽ cay nghiệt:

“Gái bao sinh viên giả làm bạn gái tổng tài?”

“Đùa giỡn cả hai người đàn ông?”

Tôi c.h.ế.t lặng. Bức ảnh được chụp từ đúng đêm tôi gặp Duy Phong lần đầu tiên. Người đàn ông trong ảnh là bạn tôi – nhưng góc chụp khéo đến mức… mọi thứ trông như một cuộc vụng trộm trơ trẽn.

Tôi gọi cho Duy Phong.

Anh nghe máy ngay.

“Em đã thấy rồi phải không?” – Anh hỏi, giọng trầm và khàn như đang kìm nén điều gì đó.

“Anh tin em chứ?” – Tôi hỏi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại.

Anh không trả lời ngay. Một sự im lặng kéo dài như một nhát d.a.o cắt vào lòng tôi.

“Anh đang ở đâu?” – Tôi hỏi lại.

“Văn phòng.” – Anh đáp. “Nhưng đừng đến. Bây giờ mọi ánh mắt đều đang nhìn vào chúng ta.”

Tôi không quan tâm. Tôi đến.

Và tôi không hối hận.

Vì ngay khi tôi bước vào sảnh công ty, một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Người đứng đó – không ai khác – mẹ anh, bà Trịnh Hằng.

“Cô còn mặt mũi đến đây à?”

Tôi run lên vì lạnh, ướt sũng. Nhưng tôi ngẩng cao đầu:

“Cháu không làm gì sai.”

“Cô không đủ sạch để bước vào nhà tôi.” – Bà ta rít lên. “Còn muốn kéo con trai tôi xuống vũng bùn à?”

Lúc đó, Duy Phong xuất hiện. Anh lao đến, quát lớn:

“MẸ!”

Anh cởi áo khoác, choàng lên người tôi, ôm lấy tôi giữa ánh mắt hàng trăm nhân viên.

“Dù cô ấy có quá khứ gì… thì vẫn là người con yêu. Con không cần một người vợ hoàn hảo, con cần Minh Ngọc.”

Tôi òa khóc trong lòng anh. Lần đầu tiên tôi thấy anh bùng nổ vì tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-7-am-muu-trong-bong-toi.html.]

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó – một người đàn ông lạ mặt lặng lẽ rời khỏi sảnh, điện thoại trên tay bấm vội dòng tin:

“Hành động sớm hơn đi. Thằng Phong đang mất kiểm soát vì con nhỏ đó.”

 

Chương 8: Khi Tình Yêu Trở Thành Con Mồi

Tôi không biết rằng, sau cái ôm của anh trước sảnh công ty hôm đó… lại là chuỗi ngày địa ngục bắt đầu.

Mạng xã hội vẫn chưa thôi công kích. Báo lá cải thậm chí còn đào ra ảnh tôi hồi cấp ba bị đình chỉ vì đánh nhau, rồi vu cho tôi “lừa tình đại gia để đổi đời”.

Tôi bị chụp lén ở trường, giảng viên mời làm việc riêng, bạn bè bắt đầu tránh xa. Ngay cả cô chủ trọ cũng dè dặt nhắc tôi dọn đi vì "khu này không thích phiền phức".

Duy Phong cố bảo vệ tôi, nhưng càng che chở, sóng gió càng ập tới. Trên thương trường, anh bị đối thủ đè ép. Những hợp đồng lớn đột ngột bị hủy không lý do. Người của anh cũng rút lui hàng loạt.

Và rồi, thứ tôi lo sợ nhất cũng xảy ra.

Tối đó, tôi được gọi đến một khách sạn.

Người gửi tin nhắn là Thanh Nhã – vị hôn thê cũ trên danh nghĩa. Nhưng người đứng đợi tôi trong căn phòng sang trọng không phải cô ấy…

…mà là bố Duy Phong.

Ông ta ngồi đó, dáng người đĩnh đạc, tóc muối tiêu, ánh mắt sắc lạnh.

“Cháu biết tại sao bị gọi đến đây không?” – Ông cười, giọng đanh như thép.

Tôi nuốt nước bọt. “Cháu không nghĩ là...”

“Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Bao nhiêu?” – Ông ngắt lời, đặt chiếc thẻ đen lên bàn – “Cháu cần bao nhiêu để rời khỏi đời thằng Phong?”

Tôi lặng người. Môi run nhẹ. Tim như bị bóp nghẹt.

“Cháu không bán tình yêu của mình.” – Tôi đáp, ánh mắt rực lửa – “Cháu yêu anh ấy. Và nếu anh ấy biết ông làm thế…”

“Nó sẽ không biết.” – Ông cười, lạnh lùng – “Trừ khi… cháu muốn xem clip này lan truyền trên mạng.”

Ông ta lấy điện thoại, bấm một đoạn video.

Tôi – trong phòng thay đồ ở trường – đang cởi áo. Cảnh quay nhòe, nhưng rõ đủ để biến tôi thành đề tài khủng khiếp cho dư luận. Gương mặt tôi trắng bệch.

“Cháu bị ai đó gài máy quay rồi.” – Ông ta nhún vai – “Cháu biết đấy… với tiền và quyền, chuyện nhỏ như vậy không khó.”

Tôi cắn môi đến bật máu.

“Hoặc là cháu biến mất. Hoặc là cháu kéo anh ta xuống cùng.”

Tôi rời khách sạn trong mưa, đầu óc trống rỗng. Tôi không biết mình đi bao lâu, cũng chẳng nhận ra nước mưa hay nước mắt đang lăn dài.

Tôi chỉ biết một điều… tôi phải chọn.

Hoặc giữ anh ấy bên mình, và để anh mất tất cả.

Hoặc rời đi – và giữ cho anh được tự do, dù tôi sẽ c.h.ế.t bên trong.

Đêm đó, tôi nhắn tin cho Duy Phong:

“Em mệt rồi. Mình dừng lại đi.”

Và tôi… biến mất khỏi cuộc đời anh.

Loading...