TUỔI 20 – YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI
Phần 2 – Khi Tình Yêu Trưởng Thành
Tác giả: Mr.Bin
Chương 37: Giữa Súng Đạn Và Đêm Tối, Anh Vẫn Chọn Làm Tình Với Em Trước Khi Chết
11h58 – Phòng thí nghiệm ngầm, Singapore.
Tôi bị trói, m.á.u rỉ ra ở cổ tay. Duy Trí ngồi đối diện, vẫn lạnh lùng như con mãng xà rình con mồi.
Cánh cửa bật mở.
Duy Phong bước vào, không vũ khí. Gương mặt anh lạnh hơn cả thép.
“Thả cô ấy ra.” – anh nói. “Mày muốn gì, tao đưa.”
Duy Trí nhếch mép:
“Mày chẳng còn gì ngoài trái tim yếu đuối và một người vợ không mang m.á.u nhà họ Duy.”
Duy Phong rút từ trong áo ra một vật – một bản di chúc cũ.
“Là thứ mày tìm à?
Di chúc gốc ông nội tao để lại – nơi ông ghi tên ‘Duy Trí’ như người thừa kế trước khi ông biết mày định g.i.ế.c tao.”
Duy Trí cười phá lên:
“Mày dám đem nó đến?”
Duy Phong tiến gần, buông rơi tờ giấy xuống trước mặt hắn.
“Vì vợ tao đang ở đây.
Tao không mặc cả. Tao ra điều kiện:
Tao cho mày di chúc.
Mày cho tao mang vợ tao về.
Đứa bé – mày có thể xác nhận, không tranh giành.”
…
Một thoáng lặng.
Rồi Duy Trí ra hiệu.
Người của hắn tháo trói tôi. Tôi nhào vào vòng tay Duy Phong, cả cơ thể rũ xuống vì kiệt sức. Anh siết lấy tôi, ôm chặt như thể không buông nữa.
“Em ổn không?” – anh thì thầm, hơi thở gấp, môi lướt qua thái dương tôi.
Tôi không trả lời, chỉ rên khẽ:
“Em tưởng không còn được chạm vào anh nữa…”
Anh hôn lên môi tôi, mạnh mẽ, sâu và đau đớn.
“Nếu hôm nay là ngày cuối cùng… thì để anh yêu em – ngay bây giờ.”
12h12 – phòng cách ly tạm thời.
Duy Trí cho người đưa chúng tôi đến phòng chờ, trước khi hắn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-37-giua-sung-dan-va-dem-toi-anh-van-chon-lam-tinh-voi-em-truoc-khi-chet.html.]
Không ai ngờ, giữa lúc kịch tính ấy… Duy Phong kéo tôi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, xoay người tôi áp vào tường gạch lạnh.
“Anh bị điên sao?”
“Phải.” – anh hôn dọc cổ tôi, ngấu nghiến. “Điên vì em sống, và anh muốn yêu em bằng tất cả bản năng còn lại.”
Váy tôi bị vén lên, quần lót bị tuột xuống nhanh như sét.
Tay anh bóp lấy m.ô.n.g tôi, chân phải anh gác lên bồn rửa, nâng tôi lên dễ dàng.
“Đừng rên… nhưng em không cấm được đâu.” – anh thì thầm.
Anh đ.â.m sâu, một cú thọc bất ngờ khiến tôi bật tiếng nấc.
Tường rung lên nhè nhẹ khi lưng tôi bị ép dồn. Tay tôi vòng ra sau cổ anh, chân móc chặt eo, cả người run rẩy.
“Chúng ta còn sống… nên phải nhớ cảm giác này.”
Anh thì thầm bên tai tôi, rồi tăng tốc.
Từng cú va chạm, từng tiếng rên đè nén, khiến tôi ngập tràn cảm xúc:
Thứ tình yêu giữa ranh giới sống-chết… không phải đắm say, mà là tuyệt vọng.
Chúng tôi quấn vào nhau như thể lần cuối.
Đổ hết yêu thương, nước mắt, khoái cảm, lẫn tổn thương lên thân xác này.
Kết thúc trong tiếng thở dốc, tôi rũ xuống trong lòng anh, môi sưng, cổ đỏ bầm, thân dưới vẫn còn run.
Anh hôn trán tôi:
“Nếu chúng bắt em nữa… anh sẽ không mặc cả.
Anh sẽ g.i.ế.c sạch chúng.”
12h40 – sân thượng.
Duy Trí đứng sẵn bên trực thăng, tay cầm bản di chúc.
Hắn quay sang Duy Phong:
“Tao nhận.
Nhưng mày nhớ: từ giờ… họ Duy bị xóa khỏi mọi di sản.
Chỉ còn một đứa con… tao chọn.”
“Vậy mày chọn ai?” – Duy Phong hỏi.
Duy Trí cười:
“Đứa bé đó. Duy Ân.
Vì nó là sản phẩm hoàn hảo.
Không phải vì máu… mà vì nó có đủ thứ: cảm xúc, thông minh, và một người mẹ như Minh Ngọc.”
Duy Phong kéo tôi lại gần:
“Vậy tao nói cho rõ… mày có thể xóa họ Duy, nhưng không thể lấy con tao.”
“Con của ai, sẽ rõ sớm thôi…” – Duy Trí bật cười, bước lên trực thăng và biến mất.