TUỔI 20- YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI - Chương 36 - PHẦN 2: Nếu Anh Không Kịp Cứu Em, Hãy Để Anh Chết Cùng

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 11:15:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

TUỔI 20 – YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI

Phần 2 – Khi Tình Yêu Trưởng Thành

Tác giả: Mr.Bin

Chương 36: Nếu Anh Không Kịp Cứu Em, Hãy Để Anh Chết Cùng

Chuyến bay đến Singapore kéo dài 2 tiếng nhưng với tôi, đó là hai tiếng dài như cả một đời.

Tôi ngồi bên cạnh Duy Phong, tay nắm tay, mắt thỉnh thoảng nhìn xuống bức ảnh mờ trong điện thoại: Duy Trí vẫn còn sống. Và bên cạnh hắn… là người từng chăm sóc tôi suốt thai kỳ.

Bầu không khí ngột ngạt. Không ai nói gì.

Duy Phong chỉ đeo tai nghe, mắt nhắm lại như thiền. Nhưng tôi biết, anh đang chiến đấu với chính ký ức của mình. Ký ức về người anh trai từng suýt g.i.ế.c anh để tranh quyền thừa kế. Ký ức về một vết thương nơi lưng vẫn chưa lành…

Và giờ… là ký ức về một đứa bé có thể… không mang dòng m.á.u của anh.

Tôi quay sang, nắm lấy tay anh:

"Anh có sợ không?"

Anh không mở mắt, chỉ siết nhẹ tay tôi:

"Sợ chứ. Nhưng không phải vì sự thật…

Mà vì nếu anh không kịp cứu em ra khỏi vũng lầy này,

Anh sẽ sống không nổi."

Singapore – 21h15.

Chúng tôi đến khách sạn. Người của Duy Phong bên đó đã đặt sẵn phòng dưới danh nghĩa giả. Mọi thứ được giữ tuyệt đối bí mật.

Theo thông tin một người trong hệ thống bảo hiểm y tế rò rỉ, người phụ nữ trong bức ảnh – tên thật là Lệ Khanh – hiện đang làm việc tại phòng khám tư nhân Elliora, nơi có phòng lưu trữ phôi thai và theo dõi thử nghiệm gen đặc biệt.

Duy Phong quyết định không hành động ngay.

Anh muốn tôi… đích thân đến đó vào sáng hôm sau, với tư cách là một “khách hàng từng có thai cần kiểm tra lại dữ liệu.”

Tôi gật đầu. Cảm giác như một diễn viên đang vào vai chính mình… nhưng không còn quyền kiểm soát kịch bản.

Sáng hôm sau – 9h45.

Tôi bước vào Elliora trong chiếc váy suông trắng, mắt trang điểm nhẹ, gương mặt cố gắng bình tĩnh.

Lệ Khanh vẫn như xưa – dáng người mảnh mai, giọng nói ngọt nhẹ, và ánh mắt lúc nào cũng như giấu thứ gì đó sau hàng mi dày.

“Chào chị Minh Ngọc, em nhớ chị lắm đó.”

Tôi gượng cười.

“Tôi đến để xin trích xuất lại hồ sơ phôi thai – vì gần đây con trai tôi có một vài chỉ số lạ, bác sĩ nghi ngờ có tiền sử can thiệp y học.”

Lệ Khanh hơi khựng lại. Nhưng ngay sau đó, cô ta mỉm cười chuyên nghiệp:

“Dĩ nhiên. Mời chị theo em xuống phòng lưu trữ.”

10h02 – Tầng B2, khu dữ liệu riêng.

Căn phòng lạnh đến gai người. Tôi đi theo cô ta xuống hầm, hai tay nắm chặt túi xách có gắn định vị mà Duy Phong chuẩn bị.

Đột nhiên, Lệ Khanh dừng lại.

“Chị Ngọc…” – cô ta quay lại, ánh mắt đổi sắc – không còn mềm mại nữa, mà sắc lẹm như dao.

“Chị vẫn đẹp… nhưng chị thật ngốc khi quay lại đây.”

ẦM!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-36-phan-2-neu-anh-khong-kip-cuu-em-hay-de-anh-chet-cung.html.]

Một cánh cửa thép trượt xuống phía sau tôi.

Tôi chưa kịp quay người thì có hai tên bảo vệ cao lớn xông ra, bịt miệng, trói tay tôi lại. Một mũi tiêm đ.â.m vào cổ tay trái. Mắt tôi tối sầm.

11h20 – Trụ sở phụ Elliora.

Duy Phong nhận được tín hiệu định vị bị cắt ngang đột ngột.

Cả nhóm an ninh lập tức vây toàn khu vực. Nhưng căn hầm đã được chuyển sang chế độ cách ly tuyệt đối.

Anh đ.ấ.m mạnh vào tường.

“Mẹ kiếp… chúng gài bẫy!”

Một người đàn ông đưa cho anh mảnh giấy nhỏ – được đặt trong phòng khi Minh Ngọc biến mất:

“Nếu muốn cô ta sống, hãy đến một mình.

Và mang theo thứ anh nợ tôi suốt 7 năm trước.

– Duy Trí”

Bên trong căn phòng tối.

Tôi tỉnh dậy. Đèn huỳnh quang mờ nhòe. Tay bị trói vào ghế sắt. Trước mặt tôi là một chiếc gương một chiều.

Bên kia – có kẻ đang nhìn. Tôi biết.

Cửa mở ra. Duy Trí bước vào.

Gương mặt hắn không khác nhiều – chỉ là vết sẹo dài từ cổ xuống cằm đã hóa thành dấu hiệu mãi mãi của thù hận.

“Em dâu à…” – hắn cười, giọng khàn khàn, “Em có biết… đứa bé đó là của ai không?”

Tôi không đáp.

Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai tôi:

“Nó là con của thí nghiệm số 07 – gen lai giữa tôi và một mẫu tử hiếm.

Không phải con của em.

Không phải con của Phong.

Nhưng lại có cả hai dòng m.á.u họ Duy và gen cảm xúc hoàn hảo.”

Tôi run rẩy.

“Anh… anh đã làm gì tôi?”

“Anh không cưỡng h.i.ế.p em. Đừng lo.

Anh chỉ ‘mượn’ cơ thể em – khi em đang được gây mê và tưởng rằng đang dưỡng thai.”

Tôi bật khóc. Nỗi đau không thể gọi tên.

Bên ngoài.

Duy Phong đã đến nơi.

Một mình, không vệ sĩ, không vũ khí.

Anh đối diện anh trai, mắt đỏ ngầu:

“Tao không đến vì món nợ.

Tao đến để đưa vợ tao về.

Và nếu cần… tao sẽ c.h.ế.t chung với cô ấy, để kết thúc vết nhơ m.á.u mủ này một lần.”

Loading...