TUỔI 20 – YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI
Phần 2 – Khi Tình Yêu Trưởng Thành
Tác giả: Mr.Bin
Chương 35: Nếu Em Từng Bị Lừa Mang Thai, Thì Anh Vẫn Chọn Tin Rằng Con Là Của Chúng Ta
Tôi ôm chặt lấy Duy Ân trong lòng, mắt mở to, tim đập mạnh đến nhức nhối.
Kết quả gen không khớp tuyệt đối với Duy Phong. Không khớp cả tôi. Nhưng lại tương thích cao với một người khác – người được cho là đã c.h.ế.t cách đây 5 năm.
Duy Trí – anh trai cùng cha khác mẹ của Duy Phong. Người từng là “quái vật” trong thế giới ngầm. Người biến mất bí ẩn sau một vụ nổ lật cả sòng bài ở Macau.
Tôi ngẩng lên nhìn chồng mình:
“Không thể nào… Em chưa từng quan hệ với ai ngoài anh.
Ngay cả lúc chúng ta cãi nhau, em bỏ đi… em cũng chỉ ở một mình.”
Duy Phong siết lấy vai tôi:
“Anh tin em. Nhưng có một chuyện em cần biết…
Hồi em mang thai, em từng nằm viện 2 đêm sau khi ngất ở giảng đường.
Khi ấy, bệnh viện mà mẹ anh giới thiệu… từng bị tố cáo tráo thuốc gây mê và đưa người vào theo dõi sản phụ.”
Tôi rùng mình.
“Anh đang nói… có khả năng em từng bị can thiệp?”
Duy Phong gật đầu, giọng trầm xuống:
“Em từng bị gài. Có thể trong đêm em tưởng ngủ mê – là lúc ai đó… đã thay đổi mọi thứ.”
Tôi cảm giác cả thế giới đang sụp xuống.
Nếu Duy Ân… không phải con của tôi và anh… vậy tôi đã mang thai ai?
“Không! Không thể! Em nhớ rõ… thai kỳ của em, từng cử động, từng lần em buồn nôn, từng cú đá đầu tiên…”
Duy Phong ôm tôi từ phía sau, thì thầm:
“Vậy cứ tin vào trái tim đi. Tin vào từng giọt máu, từng đêm mất ngủ vì con.
Dù ADN có nói gì… thì với anh, Duy Ân vẫn là con ruột.
Và em… vẫn là mẹ ruột.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-35-neu-em-tung-bi-lua-mang-thai-thi-anh-van-chon-tin-rang-con-la-cua-chung-ta.html.]
Tôi khóc.
Không phải vì sợ. Mà vì… tôi cảm thấy mình bị đánh cắp chính cơ thể của mình.
Ba ngày sau.
Một bức ảnh được gửi tới.
Chụp lén trong một phòng thí nghiệm tại Singapore.
Người trong ảnh là… Duy Trí – vẫn còn sống.
Và bên cạnh anh ta là một người phụ nữ tóc đen, bụng hơi nhô – có hình xăm bướm sau gáy.
Tôi nhận ra ngay. Đó là cô y tá từng chăm sóc tôi khi tôi mang thai tháng thứ ba.
Cô ta từng nói một câu kỳ lạ:
“Có những đứa trẻ… sinh ra không cần biết mẹ là ai.
Chỉ cần gen tốt là đủ.”
Đêm đó.
Tôi bước đến giường Duy Ân, nhìn đứa bé đang ngủ.
Tôi thì thầm:
“Mẹ không biết con đến từ đâu.
Nhưng mẹ biết… con đến để dạy mẹ cách bảo vệ, cách yêu thương, và cách đứng lên dù cả thế giới quay lưng.
Dù con là con ai…
Thì mẹ vẫn là người duy nhất gọi con là con trai của mẹ.”
Duy Phong ôm tôi từ phía sau, thì thầm vào cổ:
“Mai bay Singapore với anh.
Chúng ta tìm đến tận cùng sự thật.
Nhưng trước khi đi…”
Anh nâng tôi lên, bế đặt lên bàn làm việc, cởi từng nút áo ngủ mỏng, hôn dọc cổ tôi:
“Anh cần một lần… để in dấu em rõ ràng trước khi đối đầu với bóng ma quá khứ.”
“Đêm nay… để anh yêu em như thể ngày mai không còn em nữa.”