TUỔI 20 – YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI
Phần 2 – Khi Tình Yêu Trưởng Thành
Tác giả: Mr.Bin
Chương 34: Va Vào Anh Trong Phòng Thử Đồ, Rồi Không Mặc Gì Bước Ra
Hôm ấy, tôi đi theo Duy Phong dự buổi họp cổ đông kín.
Buổi họp kết thúc, tôi tranh thủ ghé khu mua sắm kế bên để chọn váy mới.
Chẳng ngờ… khi bước vào phòng thử đồ, cửa chưa kịp khóa thì… anh đã vào theo.
“Anh làm gì vậy?” – tôi giật mình, hai tay đang giữ lớp ren n.g.ự.c chưa kéo khóa.
Duy Phong cười, đóng chốt cửa lại, ánh mắt lướt từ cổ xuống chân tôi:
“Không phải em nói… thử đồ phải có người chấm điểm à?”
“Anh…” – tôi chưa kịp nói hết câu thì anh đã tiến sát, tay luồn sau eo, kéo tôi dính chặt vào tấm gương lớn phía sau.
“Chiếc váy này…” – anh trầm giọng, tay trượt xuống hông, “…nên được thử trong trạng thái không mặc gì.”
Tôi siết lấy cánh tay anh:
“Đây là nơi công cộng…”
Anh cười khẽ, môi kề sát tai tôi:
“Thì phải nhanh…”
Và thế là… tôi chẳng kịp kêu gì.
Váy bị tụt xuống, lưng tôi dính sát kính mát lạnh, tay anh bịt miệng tôi khi từng nhịp đẩy vào nhanh – gấp – nông rồi sâu.
Chúng tôi vừa rên, vừa run, vừa điên… trong không gian bé xíu đó.
Tiếng hít thở nghẹn ngào vang vọng cả phòng thử, và tôi suýt không đứng nổi khi anh kéo tôi lên, vừa xoắn ngực, vừa thì thầm:
“Chết trong em… là cách anh giải toả mọi áp lực ngoài kia.”
Tối hôm đó.
Một phong thư được chuyển đến tận biệt thự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-34-va-vao-anh-trong-phong-thu-do-roi-khong-mac-gi-buoc-ra.html.]
Không ghi người gửi.
Chỉ có một bìa hồ sơ: “Kết quả phân tích mẫu gen đột xuất – Duy Ân.”
Tôi và Duy Phong mở ra.
Mắt anh dán chặt vào dòng cuối:
“Mẫu gen A (Duy Ân) khớp 99.9% với mẫu gen B (Không phải Duy Phong, không phải Minh Ngọc), nhưng cùng huyết hệ…”
Tôi nghẹn thở:
“Không thể nào… Anh là bố ruột. Em là mẹ ruột. Vậy mẫu còn lại là ai?!”
Duy Phong đứng bật dậy.
“Chết tiệt… chỉ có một người có thể có DNA gần giống anh đến thế – mà không phải là anh…”
“…người từng mất tích 5 năm trước – anh trai cùng cha khác mẹ của anh: Duy Trí.”
Tôi nghẹn thở:
“Không thể nào… Anh là bố ruột. Em là mẹ ruột. Vậy mẫu còn lại là ai?!”
Duy Phong đứng bật dậy.
“Chết tiệt… chỉ có một người có thể có DNA gần giống anh đến thế – mà không phải là anh…”
“…người từng mất tích 5 năm trước – anh trai cùng cha khác mẹ của anh: Duy Trí.”
Tôi nghẹn thở:
“Không thể nào… Anh là bố ruột. Em là mẹ ruột. Vậy mẫu còn lại là ai?!”
Duy Phong đứng bật dậy.
“Chết tiệt… chỉ có một người có thể có DNA gần giống anh đến thế – mà không phải là anh…”
“…người từng mất tích 5 năm trước – anh trai cùng cha khác mẹ của anh: Duy Trí.”