Chương 30: Khi Người Yêu Cũ Trở Lại… Không Phải Để Đòi Tình
Minh Ngọc ngồi bên hiên nhà, tay bế Duy Ân đang lim dim ngủ trong tiếng gió rì rào trên Đà Lạt. Hạnh phúc yên bình, nhưng đâu đó… vẫn có một vết xước lặng lẽ trong tim.
Từ ngày rời thành phố, Duy Phong thay đổi rất nhiều. Anh ít nói hơn, làm việc cẩn thận hơn, và… hay im lặng hơn mỗi khi ôm vợ con vào lòng.
Có điều gì đó, anh chưa kể.
…
Hôm ấy, một bức thư được chuyển tới tay Minh Ngọc. Không ghi tên người gửi. Chỉ có vài dòng ngắn ngủi viết bằng nét chữ quen thuộc:
“Tôi không quay lại để giành anh ấy.
Tôi quay lại… để đòi lại sự thật mà tôi bị cướp mất.”
Kèm theo là một tấm ảnh cũ – ảnh Duy Phong và một cô gái khác ôm nhau trong ánh hoàng hôn, thời điểm… chỉ trước khi tôi gặp anh 2 tháng.
Trái tim tôi nhói lên.
Tôi không ghen.
Tôi… nghi ngờ.
…
Tối đó, khi Duy Phong về nhà, tôi đưa anh xem bức thư và ảnh.
Anh nhìn, rồi chỉ khẽ nhắm mắt. Không chối. Không hốt hoảng.
Chỉ là… một nỗi mệt mỏi hiện lên rõ ràng.
“Em có muốn biết không?” – anh hỏi.
Tôi gật đầu.
Anh đặt Duy Ân vào nôi, kéo tôi ngồi xuống ghế dài, rồi thở ra thật nhẹ:
“Cô ấy tên là Bảo Quyên. Người yêu cũ của anh.
Người mà mẹ anh từng muốn chọn làm vợ cho anh… thay vì em.”
Tôi im lặng.
“Anh chia tay trước khi gặp em. Nhưng cô ấy không cam tâm.
Sau khi biết em có thai… mẹ anh từng lén gửi tiền cho Bảo Quyên để ép em rút lui, nhưng cô ấy từ chối.
Cô ấy từng cứu anh trong một vụ tai nạn nhẹ lúc đi du học… nên đến bây giờ, mẹ anh vẫn mang ơn.”
Tôi khẽ thì thầm:
“Còn anh… còn yêu cô ấy không?”
Anh không đáp ngay.
Anh chỉ nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, đặt lên môi:
“Anh từng yêu. Nhưng giờ… chỉ còn em và con.
Anh không phủ nhận quá khứ, nhưng hiện tại là sự lựa chọn.
Và anh chọn em. Hôm đó, bức ảnh này… là lần cuối cùng anh gặp cô ấy để nói rõ mọi chuyện.”
…
Một tuần sau, Bảo Quyên xuất hiện.
Cô ấy không đến với gương mặt của người tình cũ.
Mà là… một người phụ nữ đang mang thai.
Và rồi cô nói:
“Tôi không cần tình yêu. Tôi chỉ cần Duy Phong xác nhận…
rằng đứa bé trong bụng tôi không phải là con của anh ấy.”
Chương 31: Đừng Lấy Đứa Trẻ Làm Vũ Khí
Căn phòng khách bỗng trở nên ngột ngạt khi ba người đối diện nhau:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-30-khi-nguoi-yeu-cu-tro-lai-khong-phai-de-doi-tinh.html.]
Tôi – người vợ hợp pháp.
Duy Phong – người chồng đang siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Và Bảo Quyên – người cũ… đang mang thai.
Cô ta vuốt bụng, ánh mắt đầy tự tin.
"Tôi không cần danh phận. Tôi chỉ cần một lời xác nhận: đứa trẻ này không phải của anh Phong."
Tôi nhìn sang Duy Phong, nhưng không hỏi gì. Tôi tin anh. Tôi muốn tin anh.
Duy Phong thở dài, giọng bình tĩnh:
“Chuyện giữa tôi và cô đã kết thúc từ lâu.
Tôi chưa từng ngủ với cô sau ngày chia tay. Đứa bé đó không thể là con tôi.”
Bảo Quyên mỉm cười – không đau khổ, không oán trách. Chỉ là… một nụ cười khiến lòng người bất an.
“Tôi biết. Nhưng có một người muốn nó là con anh.”
Duy Phong siết nắm tay.
Tôi khẽ động vào mu bàn tay anh.
Bảo Quyên đặt một chiếc USB lên bàn, rồi nhìn thẳng vào tôi:
“Tôi sẽ đi. Nhưng tôi để lại thứ này – để chị hiểu vì sao tôi đến đây.”
Cô ta đứng dậy, đôi mắt nhìn tôi – không thách thức, không hằn học, mà như một lời cảnh báo mềm mại:
“Đừng nghĩ rằng yêu sâu là đủ. Trong thế giới của quyền lực, đôi khi… người ta cần một đứa trẻ để đổi lấy vị trí.”
Cô ta rời đi. Căn phòng chìm vào im lặng.
Duy Phong nhìn tôi:
“Em không cần xem cái USB đó. Anh sẽ xử lý.”
Tôi lắc đầu:
“Không. Em muốn biết. Vì em là vợ anh. Và vì con em sẽ lớn lên trong gia đình này. Em cần được biết… chuyện gì còn đang chờ ngoài kia.”
…
Tối hôm đó, khi Duy Ân ngủ say, tôi và anh bật USB lên.
Video hiện ra – mờ nhòe, nhưng đủ rõ để nhận ra:
Mẹ Duy Phong.
Bà ta đang nói chuyện với một người lạ. Trong đoạn ghi âm, bà nói:
“Chỉ cần Quyên mang thai và nhận là con của Phong, tôi có thể đưa cô ta lên làm phó chủ tịch DGP chi nhánh. Tôi không cần cô ta chiếm lấy trái tim nó – chỉ cần khiến thằng bé trong bụng kia có giấy xác nhận ADN giả.”
“Tôi không muốn cái dòng m.á.u 'không xuất thân' như con Minh Ngọc kéo nhà tôi xuống hạng dân thường.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi biết bà ấy chưa từng yêu thương tôi.
Nhưng không ngờ, đến mức biến một đứa trẻ thành vũ khí trả thù.
Duy Phong đập mạnh tay xuống bàn.
“Bà ấy… vẫn không chịu dừng lại.”
Tôi không khóc.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nắm tay anh, giọng bình tĩnh:
“Lần này, để em đối mặt.”
Anh quay lại nhìn tôi:
“Em chắc chứ?”
Tôi gật đầu.
“Không phải vì em là vợ anh.
Mà vì em là mẹ của con anh. Và em không để ai – kể cả mẹ anh – biến đứa trẻ nào thành công cụ để phá nát gia đình mình.”