Chương 29: Nếu Không Thể Làm Con Ông Tốt, Thì Để Tôi Là Kẻ Kết Thúc Ông
Cả thành phố rúng động khi báo chí đồng loạt đưa tin:
“Duy Phong – tổng giám đốc DGP Group chính thức tố cáo người cha ruột, chủ tịch tập đoàn Duy Gia, tội âm mưu sát hại cháu nội và vi phạm luật kế thừa tài sản.”
Duy Phong không còn im lặng.
Anh xuất hiện trước truyền thông – tay bế con trai, mắt nhìn thẳng vào ống kính:
“Tôi không thể làm một người con ngoan nếu cái giá là phải im lặng trước tội ác. Và nếu pháp luật không bảo vệ được con trai tôi – tôi sẽ làm điều đó, bằng bất kỳ giá nào.”
Trụ sở họ Duy – trưa hôm đó.
Ông Duy vẫn ngồi trên ghế chủ tọa trong phòng họp, xung quanh là các cổ đông cao tuổi.
“Thằng đó quá ngông.” – Một người khẽ nói.
“Nhưng cậu ta có bản lĩnh.” – Một người khác phản bác.
Cánh cửa bật mở. Duy Phong xuất hiện, không cần báo trước. Minh Ngọc đi bên cạnh, tay bế Duy Ân – đứa trẻ vẫn bình thản như thể chẳng biết rằng mình là trung tâm của cơn bão thừa kế.
Duy Phong bước đến trước cha mình:
“Đây là m.á.u thịt của tôi. Là tương lai của họ Duy. Và ông đã thuê người g.i.ế.c nó.”
Ông Duy cười nhạt, dựa lưng vào ghế:
“Không ai chứng minh được điều đó.”
Duy Phong không đáp. Anh đặt lên bàn một USB.
“Đây là bản ghi âm cuộc gọi giữa ông và tên sát thủ. Và đây…” – anh lấy thêm một phong bì khác – “…là đoạn video camera tầng hầm – nơi ông từng giấu mẹ tôi gần 20 năm trước, khi bà từ chối ký đơn ly hôn giả.”
Không khí c.h.ế.t lặng.
Một vài cổ đông bật dậy. Một số người tái mặt.
Luật sư riêng của Duy Phong bước vào, tuyên bố:
“Chúng tôi chính thức khởi kiện ông Duy vì tội bạo hành gia đình, giam giữ người trái phép, và âm mưu g.i.ế.c người có tổ chức.”
Ông Duy rút điếu xì gà khỏi túi áo. Tay ông run – không còn là người đàn ông toàn năng như ngày nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-29-neu-khong-the-lam-con-ong-tot-thi-de-toi-la-ke-ket-thuc-ong.html.]
Ông cười, nhưng không còn kiêu ngạo:
“Giỏi lắm, con trai. Nhưng con không biết một điều…”
“Không có quyền lực, thì lòng hiếu thảo cũng chẳng đáng một xu.”
Duy Phong đứng dậy. Anh bế con trai, quay lưng:
“Vậy thì từ giờ, tôi không làm con trai ông nữa. Tôi làm… cha của Duy Ân.”
3 tháng sau.
Toàn bộ cổ phần nhà họ Duy được chuyển nhượng lại cho một quỹ ẩn danh – đứng tên Minh Ngọc và con trai.
Ông Duy… bị giam lỏng chờ xét xử.
Căn biệt thự trên đồi gió Đà Lạt trở thành nhà mới của Duy Phong – nơi mỗi sáng, anh thức dậy bằng tiếng cười của vợ và con.
Một buổi chiều muộn.
Duy Phong bế Duy Ân ngồi trên ban công, nơi hoàng hôn nhuộm cam cả bầu trời. Minh Ngọc từ phía sau tựa cằm lên vai anh, nhẹ giọng hỏi:
“Anh có hối hận không? Vì chọn con đường này.”
Duy Phong cười.
“Không. Anh chỉ tiếc… tuổi 20 của mình – từng vì sợ mà mất đi em một lần. Nhưng nếu được chọn lại… anh vẫn sẽ yêu em, vẫn sẽ mê mệt em, và vẫn sẽ chiến đấu.”
Tôi tựa vào anh, thì thầm:
“Tuổi 20 của em… không hoàn hảo. Nhưng vì anh và con, nó đã trở thành đoạn ký ức không thể nào quên.”
Tuổi 20 – chúng ta từng ngây dại.
Từng mất nhau. Từng yêu như thể chỉ còn hôm nay để sống.
Nhưng chính tuổi 20 ấy… đã dạy chúng ta trưởng thành, biết giữ lấy, bảo vệ và trân quý.
Duy Ân lớn lên trong tình yêu.
Minh Ngọc và Duy Phong – không còn chỉ là yêu và mê…
Họ chọn nhau – cho cả một đời.
[ HẾT ]