TUỔI 20- YÊU VÀ MÊ MỘT NGƯỜI - Chương 25: Nếu Chọn Cả Hai… Thì Là Tội Hay Là Phép Màu?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-28 18:17:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 25: Nếu Chọn Cả Hai… Thì Là Tội Hay Là Phép Màu?

04:45 sáng.

Bệnh viện vắng lặng như một khoảng trời bị đóng băng. Đèn mổ đã sẵn sàng. Kíp phẫu thuật đã vào vị trí.

Chỉ còn một người chưa ký vào đơn đồng thuận –

Duy Phong.

Anh đứng bên cửa kính phòng cấp cứu, tay cầm tờ giấy định mệnh. Đôi mắt nhìn vào nơi tôi đang nằm, mảnh mai và mệt mỏi giữa ánh sáng trắng loá. Bụng tôi nhẹ phập phồng. Đứa trẻ vẫn ở đó. Cả hai sinh mệnh đang chờ… một lựa chọn.

“Tôi không thể.” – Duy Phong khẽ thốt, giọng khàn đi – “Tôi không thể chọn ai bỏ lại ai.”

Bác sĩ chính nhìn anh, nghiêm giọng:

“Cậu phải chọn. Nếu không can thiệp ngay… cả mẹ và thai nhi đều có nguy cơ tử vong.”

Duy Phong siết chặt tờ giấy.

Vứt bỏ? Không.

Cầu nguyện? Có đủ thời gian để mong phép màu không?

Nhưng đúng khoảnh khắc ấy – một bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh từ phía sau.

Tôi.

Tôi đã tỉnh lại.

“Em nghe rồi…” – Tôi thì thầm.

Duy Phong hoảng hốt: “Em không được rời giường!”

Tôi lắc đầu, ánh mắt mờ nhòe nước.

“Em không chọn bỏ con. Dù có chết… em cũng muốn được nghe con khóc, chỉ một lần. Em xin anh…”

Duy Phong lặng người.

Tôi nhìn thấy trong mắt anh có gì đó vỡ tan. Không còn là người đàn ông tổng tài lạnh lùng của ngày nào.

Chỉ là một chàng trai… tuổi 20, đang run rẩy vì sợ mất tất cả.

Cuối cùng, anh quay sang bác sĩ, cắn răng:

“Tôi ký. Nhưng với điều kiện… hãy cứu cả hai. Dù là 1% cơ hội.”

Bác sĩ im lặng vài giây. Rồi gật đầu:

“Được. Chúng tôi sẽ làm tất cả.”

06:10 – Phòng mổ bật đèn.

Tôi được đẩy vào giữa cơn đau dữ dội.

Tim tôi đập như trống trận.

Tôi chỉ kịp thì thầm một điều với Duy Phong trước khi thuốc mê kéo tôi đi:

“Nếu em không tỉnh lại… đừng yêu ai khác… trừ con.”

Bên ngoài phòng mổ, Duy Phong bước đi như người mất hồn. Mỗi giây như cả đời. Mỗi tiếng chuông máy vang lên như d.a.o cắt tim.

1 giờ…

2 giờ…

3 giờ trôi qua.

Cửa mở.

Bác sĩ bước ra. Gương mặt không biểu cảm.

“Cô ấy… rất mạnh mẽ.”

Duy Phong lao đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-25-neu-chon-ca-hai-thi-la-toi-hay-la-phep-mau.html.]

“Ý bác sĩ là…”

Bác sĩ mỉm cười – một nụ cười nhẹ nhưng sáng như mặt trời:

“Cả mẹ và bé đều an toàn. Đứa bé là con trai. Khóc lớn như sấm.”

Anh gục xuống ghế.

Anh đã không cần chọn.

Vì… tình yêu của tôi đủ mạnh để chiến đấu với cả tử thần.

Chương 26: Khi Anh Gọi “Con Ơi” Và Bí Mật Mẹ Anh Cất Giấu

Tiếng khóc chào đời vẫn còn vang vọng trong hành lang bệnh viện. Duy Phong đứng lặng trước cửa kính phòng chăm sóc sơ sinh, ánh mắt đỏ hoe nhưng rực sáng.

Một thiên thần nhỏ đang nằm trong lồng kính – đỏ hỏn, bé bỏng nhưng cứng cáp lạ kỳ. Đôi bàn tay tí xíu quơ quào trong không trung như thể đang cố chạm vào thế giới này. Vào... anh.

Y tá bước ra, dịu dàng nói:

“Anh có thể bế bé một lát.”

Anh run tay, bước vào, cúi xuống thật khẽ, đón lấy con trai vào lòng.

Lần đầu tiên trong đời, Duy Phong – người đàn ông kiêu ngạo từng nắm trong tay hàng nghìn tỷ – bật khóc không kiểm soát.

“Chào con… ba đây… ba xin lỗi vì đã để con và mẹ trải qua tất cả…”

Đứa bé dường như cảm nhận được vòng tay ấy, ngọ nguậy, rúc mặt vào n.g.ự.c anh, miệng mím lại như muốn đáp lời.

Anh áp môi lên trán con:

“Con là lý do khiến ba chọn sống một cuộc đời khác. Không vì quyền lực. Không vì tiền. Mà vì tình yêu… và gia đình.”

Minh Ngọc tỉnh lại vài giờ sau đó. Tôi vẫn còn mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Duy Phong ngồi cạnh, và nghe anh thì thầm:

“Con trai của chúng ta… giống em như đúc. Cái miệng bĩu bĩu y hệt.”

Tôi bật cười, nước mắt chảy dài, mùi hạnh phúc ngập tràn như sương mai.

Anh cúi xuống, hôn lên trán tôi:

“Em làm tốt lắm. Em là người mẹ tuyệt vời nhất anh từng biết.”

Tôi nắm tay anh, siết thật chặt:

“Mình đặt tên con là gì?”

Anh mỉm cười, rồi khẽ đáp:

“Duy Ân. Vì con là ân huệ lớn nhất mà cuộc đời này ban cho anh.”

Nhưng khi hạnh phúc vừa chớm nở, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng – mẹ Duy Phong.

Bà bước vào, tay cầm một phong bì cũ kỹ. Gương mặt bà thoáng chút đắn đo.

“Có một điều… mẹ giấu suốt bao năm. Giờ là lúc phải nói ra.”

Cả tôi và Duy Phong nhìn bà.

Bà mở phong bì, rút ra một mảnh giấy xét nghiệm ADN cũ. Nét chữ run rẩy nhưng rõ ràng:

Minh Ngọc – có huyết thống trùng khớp với nhánh nữ duy nhất của dòng họ Duy thời kỳ đầu.

Tôi c.h.ế.t lặng.

“Con chính là hậu duệ bên nhánh đã bị dòng chính hắt hủi. Ông Duy – ba Phong – từng tìm cách hủy mọi manh mối về nhánh này. Vì... lời nguyền huyết thống.”

Duy Phong cau mày: “Lời nguyền gì?”

“Rằng… chỉ khi huyết thống hai nhánh hợp nhất – đứa trẻ ra đời mới có thể hóa giải được sự lụn bại, ám khí và tranh giành kéo dài suốt ba thế hệ nhà họ Duy.”

“Và con các con – Duy Ân – chính là kết tinh đầu tiên và duy nhất.”

Tôi nắm tay Duy Phong, ánh mắt mờ đi.

Hóa ra… chúng tôi yêu nhau không chỉ vì số phận.

Mà vì... chúng tôi là sự lựa chọn của cả một dòng m.á.u cần được cứu rỗi.

Loading...