Chương 22: Khi Em Biến Mất Trong Đêm Tối
Tôi không tài nào ngủ được.
Lời cảnh báo của mẹ Duy Phong cứ văng vẳng trong đầu tôi suốt nhiều ngày:
"Nếu đứa bé là con trai – nó sẽ là cái gai trong mắt họ."
Duy Phong biết, và anh quyết định ngay:
“Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố. Anh có một khu nghỉ dưỡng riêng ở Đà Lạt. Chúng ta sẽ sống ở đó đến khi con chào đời.”
Tôi gật đầu.
Không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên… tôi nghĩ đến việc bảo vệ con, không phải bảo vệ tình yêu. Con là tất cả.
Chúng tôi âm thầm chuẩn bị. Không thông báo cho bất kỳ ai. Mẹ Duy Phong sẽ đi cùng. Một gia đình nhỏ, một giấc mơ mới.
…
Thế nhưng… chỉ một đêm trước ngày lên đường, tôi biến mất.
Mẹ anh là người đầu tiên phát hiện ra. Bà chạy hốt hoảng vào phòng Duy Phong khi không thấy tôi đâu. Cửa sổ mở hé. Căn phòng lạnh ngắt. Điện thoại tôi nằm trên bàn, màn hình còn hiện dở cuộc gọi chưa gửi.
“Ngọc đâu?!” – Anh gầm lên, cả gương mặt thất sắc.
Duy Phong cho kiểm tra toàn bộ camera – nhưng đoạn ghi hình đúng giờ tôi mất tích bị cắt sạch. Bảo vệ không thấy ai rời khỏi. Không ai gọi ship hàng. Không tiếng động.
Tôi bốc hơi giữa đêm, như chưa từng tồn tại.
…
Dưới tầng hầm tối, tôi tỉnh lại với cơn choáng đầu dữ dội. Tay chân bị trói bằng dây thừng, miệng dán băng keo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-22-khi-em-bien-mat-trong-dem-toi.html.]
Mùi ẩm mốc, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Một bóng người bước tới – giọng nói trầm trầm, quen đến mức khiến tim tôi thắt lại:
“Xin lỗi, cô Minh Ngọc. Nhưng cô nên biết – con của cô sẽ không bao giờ tồn tại.”
Tôi nhận ra giọng nói đó.
Là một người họ hàng bên phía cha Duy Phong – từng xuất hiện trong một buổi tiệc mà tôi đi cùng anh.
Hắn cúi sát tôi, thì thầm lạnh lẽo:
“Cái thai ấy… là nguy cơ. Và nếu không thể khiến cô bỏ nó… chúng tôi sẽ tự ra tay.”
Nước mắt tôi trào ra. Không phải vì sợ cho mình. Mà vì… đứa bé.
Tôi vùng vẫy, cố hét lên dù bị bịt miệng. Bụng tôi nhói lên từng cơn – không, không thể sảy… không thể lúc này!
…
Cùng lúc đó, tại thành phố…
Duy Phong như con thú điên. Anh tung toàn bộ lực lượng riêng, phong tỏa các mối quan hệ có liên quan đến cha mình.
Điện thoại anh rung lên – một tin nhắn không tên, chỉ kèm một dòng:
“Muốn cứu cô ta? Đổi lại toàn bộ cổ phần đang giữ.”
Duy Phong nhìn mẹ mình, ánh mắt đỏ rực:
“Họ đang dùng Minh Ngọc để mặc cả… với sinh mạng con trai tôi.”
Mẹ anh nắm lấy tay anh, run rẩy:
“Con phải chọn. Không chỉ là cứu Ngọc – mà là cứu cả chính trái tim của con.”