Chương 20: Khi Anh Chọn Gia Đình Riêng, Không Phải Dòng Họ
Sau khi nghe tôi kể về mẫu cháo có thể bị đầu độc, Duy Phong như hóa đá. Anh không nói gì, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y tôi đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Anh xin lỗi…” – Anh lặp đi lặp lại câu đó, ánh mắt tràn đầy đau đớn.
Tôi biết, giây phút ấy trong anh đã có một điều gì đó sụp đổ. Không còn là thất vọng. Không còn là giận dữ.
Mà là… tuyệt vọng với thứ gọi là "gia đình ruột thịt".
…
Ngày hôm sau, Duy Phong đến tập đoàn họ Duy. Không báo trước.
Anh bước thẳng vào phòng họp ban giám đốc – nơi ông Duy cùng các cổ đông lớn đang bàn kế hoạch sáp nhập với một tập đoàn nước ngoài.
Cả phòng sững lại khi thấy anh. Nhưng Duy Phong không để ai kịp lên tiếng.
Anh ném một tập tài liệu lên bàn.
“Hồ sơ hóa nghiệm mẫu cháo độc. Mẫu m.á.u của Minh Ngọc. Và đơn tố cáo nặc danh – ghi rõ địa chỉ người gửi từ chính biệt thự nhà họ Duy.”
Không khí đông cứng.
Ông Duy tái mặt, giọng gằn xuống:
“Con định bôi nhọ chính gia đình của mình sao?”
Duy Phong cười khẩy.
“Ba định g.i.ế.c cháu ruột mình – và hỏi con về chuyện bôi nhọ?”
Một cổ đông lớn đứng dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-20-khi-anh-chon-gia-dinh-rieng-khong-phai-dong-ho.html.]
“Duy Phong, bình tĩnh. Đây là chuyện gia đình – đừng mang ra giữa thương trường.”
Anh nhìn thẳng người đó, ánh mắt lạnh tanh:
“Chính vì nó là chuyện gia đình, nên tôi mới phải dứt khoát.”
Anh mở laptop, chiếu đoạn ghi âm lén được – chính là cuộc gọi của ông Duy ra lệnh người giúp việc thêm vài giọt dung dịch "an toàn nhưng đủ để ‘làm sạch cái sai lầm’ trong bụng con nhỏ đó.”
Phòng họp c.h.ế.t lặng.
…
Chiều hôm đó, Duy Phong triệu tập họp báo đột xuất. Giữa hàng chục phóng viên, anh chính thức tuyên bố:
“Tôi rút khỏi tập đoàn họ Duy. Mọi cổ phần sẽ được chuyển giao, và tôi không còn liên quan đến bất kỳ hoạt động nào của họ Duy Group kể từ hôm nay.”
“Tôi chọn gia đình mình – là vợ tôi, và con tôi. Không phải cái dòng họ coi sinh mạng là điều có thể mặc cả.”
Cả truyền thông chấn động.
Còn tôi… khi xem tin qua màn hình TV trong phòng khám thai, chỉ biết ôm bụng, rơi nước mắt.
Người đàn ông ấy – đã thật sự vì tôi và con… từ bỏ cả một thế lực.
…
Tối hôm đó, Duy Phong về nhà trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt lại bình yên hơn bao giờ hết. Anh ngồi xuống cạnh tôi, đặt đầu lên bụng tôi, khẽ nói:
“Chúng ta chính thức là một gia đình. Và từ giờ, chỉ cần ba người chúng ta sống hạnh phúc – là đủ.”
Tôi đặt tay lên đầu anh, dịu dàng thì thầm:
“Em và con sẽ không bao giờ buông anh. Dù cả thế giới quay lưng, em vẫn ở đây.”