Chương 15: Phản Công
Ba ngày sau tai nạn, tôi được xuất viện với vết nứt nhẹ ở vai và vài vết thương phần mềm. Duy Phong thuê hẳn một y tá riêng về căn hộ để chăm sóc tôi. Nhưng anh không ở lại suốt ngày như trước.
Vì anh bắt đầu phản công.
Tối hôm đó, khi tôi đang chợp mắt, điện thoại đổ chuông. Là Duy Phong.
“Anh sẽ về trễ. Em đừng lo.”
Tôi cảm thấy có gì đó thay đổi trong giọng nói của anh. Không còn vội vã, không còn mềm yếu. Mà là… một sự bình tĩnh đến lạnh lẽo.
…
11 giờ đêm, cửa mở. Anh bước vào, người còn vương mùi khói thuốc và gió lạnh.
Anh đến bên tôi, hôn nhẹ lên trán, thì thầm:
“Anh tìm ra người thuê gã tông xe em rồi.”
Tôi nắm tay anh, ngẩng đầu.
“Là ai?”
Anh nhìn tôi. Đôi mắt sâu thẳm như đáy vực.
“Thanh Nhã.”
Tôi c.h.ế.t lặng. “Vị… hôn thê của anh?”
“Cũ rồi.” – Anh nhấn mạnh – “Cô ta không thể chấp nhận bị từ hôn. Càng không chấp nhận việc một đứa con gái ‘không xứng’ như em lại chiếm lấy trái tim anh.”
Tôi cắn chặt môi. Trong đầu lướt qua những lần cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, lời nói ngọt như đường. Thì ra… tất cả là mặt nạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tuoi-20-yeu-va-me-mot-nguoi/chuong-15-phan-cong.html.]
“Cô ta không chỉ làm một mình.” – Duy Phong tiếp – “Phía sau còn có bố anh. Ông ta muốn giữ thể diện, muốn dằn mặt em để ép em rút lui.”
“Vậy... giờ anh định làm gì?”
Duy Phong siết tay tôi. Ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Nếu bọn họ chọn cách chơi bẩn... thì anh sẽ cho họ biết, mất anh – mới là điều khiến họ hối hận cả đời.”
…
Ngày hôm sau, báo tài chính đồng loạt đưa tin:
“Duy Phong chính thức công bố khởi nghiệp riêng – công ty ‘T.N Corporation’ – với cổ đông bí ẩn đứng sau là ‘Thiên Minh Group’.”
Bố anh tái mặt. Thanh Nhã c.h.ế.t lặng.
Bởi vì Thiên Minh Group là đối thủ lớn nhất của tập đoàn nhà họ Duy – và từ chối hợp tác suốt 10 năm qua.
Bây giờ, nó lại đứng sau lưng Duy Phong.
Anh không nói ra, nhưng tôi biết – để lôi kéo được Thiên Minh Group, anh đã đánh đổi cả quan hệ, nhân lực và lợi thế cá nhân… chỉ để có một thế đứng riêng, không ai có thể chạm tới em thêm một lần nào nữa.
…
Tối đó, tôi kéo anh lại, ôm từ phía sau, mặt áp vào lưng anh.
“Anh không cần làm nhiều vậy đâu…”
Anh xoay người lại, nhìn tôi thật sâu.
“Anh không làm vì trách nhiệm. Anh làm vì em là người phụ nữ anh yêu. Và yêu nghĩa là – không để người mình yêu bị tổn thương thêm lần nào nữa.”
Tôi bật khóc, gật đầu, vùi mặt vào n.g.ự.c anh, nói qua làn nước mắt:
“Vậy thì từ giờ… cho em cùng chiến đấu với anh.”