Quả nhiên, sắc mặt Tống Nguyên Sâm vô cùng khó coi, thấy còn gượng : "Chuyện công việc thôi, ."
Trên bàn ăn, chủ động cùng lên án hành vi đáng hổ của Tô Diệc Hạm, cứ như thể cô phạm tội ác tày trời, mà quên mất rằng bản cũng là đồng phạm của cô .
Tôi mỉm rạng rỡ diễn kịch, trong lòng khinh thường, thậm chí là căm ghét sâu sắc.
20.
Giữa đêm, mở mắt, bên cạnh đang ngủ say.
Tôi mò mẫm trong bóng tối tìm điện thoại của Tống Nguyên Sâm, dùng vân tay của để mở khóa.
Mở WeChat, quả nhiên là đang chuyện tiền bạc với Tô Diệc Hạm, tin nhắn cuối cùng là lời đe dọa của đối phương: "Anh cứ đợi đấy! Anh dám đến, sẽ hết chuyện cho Hàn Đàm!"
Tôi xem mà hiểu .
Họ rằng rõ ràng chuyện từ lâu , vẫn xoay như chong chóng.
Lướt lên xem bộ lịch sử trò chuyện, đại khái là Tô Diệc Hạm lấy cớ để đe dọa.
Yêu cầu Tống Nguyên Sâm đưa cho cô năm mươi vạn tệ, nếu sẽ phanh phui chuyện , bao gồm cả sự tồn tại của Cô Lục.
Mà Tống Nguyên Sâm mà còn mặc cả với cô , cuối cùng thì vui vẻ gì mà chia tay.
Tô Diệc Hạm đành chịu thua mà gửi một địa chỉ, bảo đến gặp mặt chuyện.
Tống Nguyên Sâm thể nào .
Tôi ghi địa chỉ, đặt thứ về chỗ cũ.
Lại là một cuối tuần, Tống Nguyên Sâm sáng sớm thu dọn xong xuôi, với : "Hôm nay mời một khách hàng ăn cơm, tối mới về."
Nghĩ đến những chuyện sắp xảy đó, tâm trạng của .
Cũng bận tâm dùng cái cớ gì, chỉ qua loa đồng ý.
Sau khi , hiếm khi trang điểm thật kỹ, mặc chiếc váy đắt nhất và nhất của , giày cao gót, đeo chiếc túi đắt tiền nhất, cả diễm lệ bức nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tung-buoc-trung-tri-ten-chong-can-ba/chuong-13.html.]
Tôi sắp sửa chiến trường, những chiếc giày cao gót nhọn hoắt của phụ nữ chính là vũ khí của họ.
21.
Đầu tiên đưa con gái đến nhà , đó đường vòng đến địa điểm hẹn.
Họ chọn một quán cà phê, khi đến nơi thì họ đang chuyện .
Tôi chậm rãi bước tới, biểu cảm của Tống Nguyên Sâm đang đối diện với từ đờ đẫn chuyển sang kinh ngạc, chuyển thành vẻ kinh ngạc mà thường để lộ mặt khi và còn yêu .
Tô Diệc Hạm tức giận: "Anh gì ! Anh..."
Cô đột ngột đầu , thấy như thấy quỷ.
Tôi mỉm tới, cố ý xuống chỗ tay vịn của chiếc ghế mà Tống Nguyên Sâm đang : "Cô giáo Tô, cô cũng ở đây ?"
"Thật trùng hợp, đây gặp ở nhà hàng , bây giờ gặp ở quán cà phê, chúng thật duyên."
Cả cô đều run rẩy: "Tôi..."
"Anh gặp khách hàng ?" Tôi bận tâm đến cô , cúi đầu Tống Nguyên Sâm, "Khi nào thì Tô Diệc Hạm trở thành khách hàng của ?"
Anh trả lời, nhưng lúc chắc chắn đang hoảng loạn.
"Anh và cô quan hệ gì ?" Tôi giả vờ ngây thơ , cố ý làm vài cử chỉ mật.
Tống Nguyên Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi và cô quan hệ gì!"
"Tống Nguyên Sâm!" Tô Diệc Hạm thét lên thảm thiết, "Tôi thật sự mù mắt ! Sao tìm ! Anh xem và quan hệ gì?!"
"Cô nghĩ là ai?! Không chỉ là một đồ tiện nhân ham tiền của !"
"Anh nghĩ như thế ! Trước đây đều yêu ... nếu tại lên giường với !"
"Anh ngoại tình ? Anh nghĩ những đoạn trò chuyện đó thấy ?"
"Đó là vì bạo lực lạnh với ! Anh sẽ ly hôn với cô ?!"
...