Tuế Tuế Xuân Hoan - Chương 79: Cần phải trưởng thành
Cập nhật lúc: 2025-09-16 07:06:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vân Thăng , làm kinh động tất cả ở Ngưng Hương viện.
Lục Vân Dao tiếng, vẻ mặt lo lắng chạy đón, quan tâm hỏi: “Ca ca, làm ?”
Lục Vân Thăng đường phủ nhanh, trán đều rịn mồ hôi, vốn trong lòng vô cùng giận Lục Vân Dao, giận nàng tự yêu bản , cũng giận nàng quá gan.
lúc thấy Lục Vân Dao chau mày, nhón chân lau mồ hôi cho , những lời trách mắng đến miệng, nuốt ngược trở .
Muội ...
Lục Vân Thăng nắm chặt tay, cuối cùng chỉ ôn tồn :
“Không , chỉ là để quên một quyển sách, mai dùng, nên vội vàng về lấy, mau nghỉ , ca ca sắp .”
Lục Vân Dao chút nghi ngờ, chỉ xót xa khuyên nhủ: “Đêm nay ca ca chẳng bằng ở nhà ?”
Lúc Lục Vân Thăng lòng rối như tơ vò, còn trả lời, Chu di nương bên cạnh điều bất thường.
Thăng nhi là một đứa trẻ cẩn thận, mỗi ngoài đều sớm thu xếp gọn gàng những thứ cần mang, những năm qua, từng để quên chút gì?
Thị lộ vẻ gì, liếc mồ hôi lấm tấm trán Lục Vân Thăng, cũng mở lời khuyên Lục Vân Dao nghỉ, còn thì cùng Lục Vân Thăng sương phòng lấy sách.
Nương con họ phòng, Chu di nương liền cau mày hỏi: “Thăng nhi, chuyện gì ?”
Lục Vân Thăng lúc môi tái nhợt, từ trong lòng móc một bộ áo che đầu gối: “Di nương, đây là hài nhi chuyển giao cho Thẩm Gia Hằng.”
Chu di nương lời liền cảm thấy , đưa tay nhận lấy áo che đầu gối, nhanh liền thấy một chữ “Dao” thêu ở góc.
Thị thở mạnh một cái, run rẩy : “Thăng nhi, con , đây là Dao nhi tặng cho Thẩm gia thiếu gia?”
Không đợi Lục Vân Thăng trả lời, Chu di nương chút vững.
Lục Vân Thăng vội vàng tiến lên đỡ, hốc mắt chút cay xè: “Di nương, trong chuyện lẽ ẩn tình, như , chúng ..”
Chu di nương dù cũng là gánh vác việc, thị cũng là quá đỗi kinh ngạc, nhưng chuyện xảy , thị rõ, tức giận lo lắng chẳng giúp ích gì cho việc giải quyết khó khăn.
Thị hít một thật sâu, từ từ thẳng dậy, trầm giọng : “Thăng nhi, con , về Quốc Tử Giám , đừng để lộ bất cứ tiếng gió nào, cũng đừng biểu hiện bất cứ điều gì khác thường, chuyện di nương lo.”
Lục Vân Thăng thể yên lòng, lo lắng di nương trong lúc thịnh nộ sẽ trách phạt Lục Vân Dao, khỏi mở lời cầu xin:
“Di nương, hài nhi ngày mai xin nghỉ một ngày cũng , hài nhi... cùng gặp .”
Người mắt là đứa con yêu thương đến tận xương tủy, Chu di nương thể Lục Vân Thăng đang nghĩ gì cơ chứ?
Thị nhẹ nhàng lắc đầu, khoảnh khắc mặt lộ vài phần hối hận.
“Thăng nhi, là di nương sai .”
“Không!”
Lục Vân Thăng thấy Chu di nương tự nhận về , khỏi vô cùng lo lắng.
Chu di nương vỗ vỗ vai Lục Vân Thăng, sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục :
“Di nương sai ở chỗ bảo vệ Dao nhi quá , khiến nàng trời cao đất rộng, cũng lòng hiểm ác.”
“Thế gian , vài cú vấp ngã quả thật tự nếm trải thật đau, mới đau đến mức nào, mới nhớ thể phạm nữa.”
“Thăng nhi, Dao nhi cũng nên trưởng thành ...”
Lục Vân Thăng đến đây, chỉ thấy vô cùng xót xa, di nương vì họ làm quá nhiều .
Chàng nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn kêu lên:
“Nương..”
“Suỵt.”
Chu di nương đưa tay làm động tác im lặng, trong mắt nhịn rịn những giọt lệ.
“Thăng nhi, cho dù là riêng tư cũng giữ quy củ, như mới thể làm biểu lý như nhất.”
“Di nương dù cũng chỉ là một thất, con và Dao nhi như , đầu thai bụng di nương, khiến các con chịu ủy khuất .”
“Thăng nhi, di nương từ nhỏ đối với con nghiêm khắc, con đừng trách di nương, con là nam nhi, còn thể dựa sự phấn đấu của để giành lấy công danh, làm nên sự nghiệp.”
“Di nương hy vọng đến một ngày nào đó, con thể dựa tài năng thực học của để thực hiện hoài bão, còn gánh nặng phận ràng buộc, cũng dẫn Dao nhi tìm con đường hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tue-tue-xuan-hoan/chuong-79-can-phai-truong-thanh.html.]
“Di nương thể làm , chính là khiến con tránh xa những âm mưu tăm tối ở nội viện hậu trạch, tâm vướng bận mà cầu học, thật thà làm một chính nhân quân tử.”
Nói đến đây, Chu di nương chút nghẹn ngào, thị những năm qua Lục Vân Thăng trải qua những khó khăn gì chứ.
Đứa trẻ quá đỗi hiểu chuyện .
đứa trẻ cũng sẽ bay cao, thị, một di nương, chỉ dốc hết sức để nâng đỡ một tay.
“Đi , về Quốc Tử Giám , chuyện trong phủ di nương lo, con còn tin khả năng của di nương ?”
Chu di nương nhếch khóe môi, như khi Lục Vân Thăng còn bé, nhẹ nhàng véo má .
Lục Vân Thăng mắt đẫm lệ, ngoan ngoãn gật đầu.
Chàng tự nhiên rằng, di nương là nương lợi hại nhất.
Bao nhiêu năm qua, và thể trưởng thành thuận lợi, thể Quốc Tử Giám cầu học, đều là nhờ tài năng của di nương.
Chu di nương tiễn Lục Vân Thăng đến cửa sân, mặt mang theo nụ , vẫy tay với , như khi, ai thể nửa điểm sơ hở.
Đợi đến khi bóng Lục Vân Thăng biến mất ở chỗ ngoặt, Chu di nương mới , sắc mặt bình tĩnh về phía cửa phòng Lục Vân Dao.
Lục Vân Dao vẫn nghỉ ngơi, bởi vì trong lòng nàng thấp thỏm.
Lần tự đưa áo che đầu gối cho Gia Hành ca ca là nàng tự ý làm, nàng hề đề cập trong thư.
Ca ca , thật sự là vì để quên sách ?
Điều giống tính cách của ca ca chút nào...
Lục Vân Dao đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên gõ, khiến nàng giật , vội vàng xuống giường mở cửa.
Khi thấy ngoài cửa là di nương của , Lục Vân Dao vội vàng mời thị .
Tuy nhiên, cửa phòng đóng , liền giọng lạnh băng của Chu di nương vang lên: “Quỳ xuống!”
Tiểu chương vẫn hết, mời nhấn trang tiếp theo để nội dung đặc sắc phía !
Lục Vân Dao run lên, cũng vì trong lòng , liền khuỵu gối, quỳ xuống mặt Chu di nương.
Chu di nương dáng vẻ cúi đầu co rúm của Lục Vân Dao, trong mắt chợt lóe lên một tia đành lòng, nhưng nhanh một nữa cứng rắn lòng , móc chiếc áo che đầu gối trong lòng , ném xuống mặt Lục Vân Dao.
“Lục Vân Dao, đây là gì ?”
Lục Vân Dao chỉ cảm thấy hoa mắt, chiếc áo che đầu gối mới tặng ở ngay mặt .
Nàng run rẩy, trong lòng hổ hổ thẹn, còn kịp giải thích, nước mắt chảy xuống một bước.
Chu di nương hề mềm lòng, mà tiến lên một bước, cúi xuống, giọng lạnh lùng từng , từng chữ từng câu thốt :
“Đây là tư tình trao đổi riêng tư, là hủy hoại mười mấy năm đèn sách khổ của ca ca con, hủy hoại hơn hai mươi năm gây dựng của di nương, càng là tự con.. đẩy nơi vạn kiếp bất phục!”
“Lục Vân Dao, con thật là gan lớn, con sống chán !”
Cho dù trong lòng giận kiềm chế , Chu di nương vẫn cố nén giọng xuống, để lọt ngoài cửa dù chỉ một phân.
Lục Vân Dao ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt.
Nàng quỳ gối tiến lên vài bước, ôm lấy chân Chu di nương, nức nở : “Di nương, Dao nhi sai ! Người đừng giận Dao nhi, Dao nhi dám nữa.”
Chu di nương thấy dáng vẻ của Lục Vân Dao, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Thị xưa nay luôn nâng niu Dao nhi trong lòng bàn tay mà yêu thương, ai ngờ sự bảo vệ quá mức gây hậu quả tồi tệ như , suýt chút nữa hủy hoại cả đời Dao nhi!
Khi , giọng Chu di nương cũng mang theo ẩm, nhưng vẫn đưa tay hung hăng đánh vai Lục Vân Dao.
“Con bé , con thể phạm sai lầm ngớ ngẩn như ! Vết xe đổ của đại ca con và Cố Tích Chi còn đó, con quên hết ?”
“Thế nhân vốn dĩ nghiêm khắc với nữ tử, con xem đại ca con, khi xảy chuyện đó, vẫn thể hiên ngang đến Chỉ Huy Ty nhậm chức.”
“Thế nhưng Cố Tích Chi thì ? Nàng đuổi khỏi Định Quốc tướng quân phủ , giam cầm trong biệt viện nhỏ bé, bước khó khăn, khác gì chim trong lồng ?”
“Nếu nàng dám xuất hiện mặt khác, e rằng nước bọt của cũng đủ nhấn chìm nàng c.h.ế.t mất!”
“Di nương từ nhỏ dạy con tự trân trọng, tự yêu lấy , con làm như thế ? Còn mau kể rõ đầu đuôi ngọn ngành !”