Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:44:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Ngọc hôn đến thở dốc, mới chịu buông tha, khẽ thì thầm trách móc: “Em thật quá đáng!”

Phó Cầm Duy đang ở độ tuổi sung mãn, Lục Ngọc vắng nhà lâu, trong canh cánh nỗi nhớ mong, khiến bao nhiêu tình cảm kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng cháy dữ dội, cuốn lấy cả hai.

Cả một buổi chiều, thời gian dường như ngưng đọng. Mới đầu Lục Ngọc rõ vì cớ gì trở nên mãnh liệt đến , dần dà cũng cảm thấy ngọt ngào và say đắm.

Đợi tới khi Lục Ngọc choàng tỉnh, cô ở trong phòng .

Vừa nghĩ tới những cuồng nhiệt , gò má cô vẫn còn ửng hồng. Vậy mà thằng bé học lớp hai cơ chứ.

Họ vẫn mặn nồng như thuở nào. Phó Cầm Duy đeo kính lên, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nho nhã thường thấy, ai mà ngờ , chỉ ít phút , hóa thành mãnh hổ, dường như nuốt chửng cô .

Phó Cầm Duy : “Sau nếu em vắng mặt quá mười ngày, nhất định cùng em.”

Lục Ngọc đáp: “Chẳng lẽ công việc cũng màng nữa ? Em thăm Tích Niên.”

Phó Cầm Duy ghé tới, khẽ hôn cô, nhưng Lục Ngọc từ chối. Anh liền : “Anh nhớ thằng bé quá !”

Lục Ngọc lắc đầu: “Thôi, đừng . Anh cùng con nhớ đến cái vẻ nghiêm khắc khi kèm học cho thằng bé, thế nào nó cũng sợ mất mật cho xem.” Cô thường xem cuộc thi b.ắ.n cung của con trai.

Vốn tưởng môn thể thao sẽ nhàm chán, ai ngờ thấy con trai ung dung, bình thản giữa sân đấu, dáng dấp thiếu niên mười tuổi dường như trùng khớp với hình bóng Phó Cầm Duy khi xưa, ngay thẳng và tuấn tú lạ thường.

Hơn nữa, mỗi thằng bé đều thể giành quán quân.

Lần hai con tới Thâm Quyến tham gia cuộc thi cấp quốc gia, Lục Ngọc càng thể nào bỏ lỡ .

Phó Cầm Duy vẫn thằng bé lén đăng ký trường thể thao.

Đây là bí mật giữa cô và con trai. Phó Tích Niên sợ cha, giống như chuột sợ mèo, đến mức rụt rè.

Thằng bé tham gia cuộc thi cấp quốc gia, nếu thấy cha đến xem, thằng bé khéo run sợ mất mật.

Thấy Lục Ngọc từ chối thẳng thừng, Phó Cầm Duy hỏi: “Anh thăm con cũng ?”

Lục Ngọc đáp: “Hôm nay ?”

Phó Cầm Duy ghé môi cắn nhẹ cổ Lục Ngọc, : “Chỉ là nhớ em, nhớ em!” Cô thể cảm nhận tình yêu nồng nàn mãnh liệt Phó Cầm Duy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-475.html.]

Gần như nuốt chửng cô .

Lục Ngọc hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Phó Cầm Duy, : “Được, em sẽ xa nữa.”

Phó Cầm Duy khẽ “ừm” một tiếng, lúc bấy giờ mặt mới hiện lên đôi nét vui vẻ.

Ngày hôm , Phó Cầm Duy buổi tối cùng ăn cơm, bảo cô chuẩn sớm một chút. Nhà hàng đặt là một nhà hàng trăm tuổi nổi danh, tương truyền đây từng là nơi thiết đãi yến tiệc hoàng gia.

Rất nhiều nhân vật tiếng tăm ở Hồng Kông và cả khách nước ngoài đều đặc biệt tới ăn, việc đặt một chỗ cũng vô cùng khó khăn.

Lục Ngọc khẽ “ừm” một tiếng, nhưng ban ngày vẫn khoác lên bộ cánh giản dị mà thanh lịch gặp con trai. Lúc trang điểm, cô dùng đến mấy lượt phấn son dày cộm mới che lấp những vết tích nồng nàn cổ, thể để ai trông thấy.

Lục Ngọc khẽ trách cái sự đường đột của Phó Cầm Duy, bao lâu còn mãnh liệt như thế. Ít cũng nên giữ chút sĩ diện cho cô chứ, giờ thì , cô đành ru rú ở nhà, chẳng dám bước chân đường.

Phải dùng đến mấy lượt phấn son dày cộm mới che lấp những dấu vết đó. Lục Ngọc tới khu nhà nghỉ của đoàn thi đấu của con trai, thấy Phó Tích Niên đang ăn kem. Cô khẽ gọi một tiếng, thằng bé liền chạy tới.

Phó Tích Niên đầu thấy Lục Ngọc, lập tức gọi: “Mẹ!” Cậu vui vẻ chạy tới, mới học lớp hai mà cao lớn phổng phao , thế nhưng khi cất lời thì vẫn còn ngây thơ trẻ con lắm.

Lục Ngọc hỏi: “Thằng bé , chuẩn xong ?”

Chẳng mấy chốc, huấn luyện viên Lộc cũng tiến tới, mỉm : “Cô cứ an tâm, Tích Niên đến đây là để giành giải thưởng, cô cứ an tâm.”

Huấn luyện viên Lộc với vẻ tự hào, đây chính là học trò cưng của , nổi tiếng khắp trường thể thao với những thành tích vượt trội.

Phó Tích Niên hầu như trượt giải nào trong các cuộc thi đấu ở lứa tuổi thiếu niên. Cứ thế, ngày càng nhiều em nhỏ chọn theo môn b.ắ.n cung.

nhờ mà công tác chọn lọc tài năng càng thêm thuận lợi.

Lục Ngọc khẽ: “Vậy là huấn luyện viên Lộc vất vả nhiều .”

Huấn luyện viên Lộc đáp: “Chủ yếu vẫn là nhờ em tự nỗ lực.”

Đặc thù của ngành thể thao là , đôi khi nỗ lực chân thành cũng khó lòng bù đắp cho thiên phú.

Những tài năng thiên bẩm như Phó Tích Niên, nhiều huấn luyện viên b.ắ.n cung đều thu nhận làm học trò.

đều huấn luyện viên Lộc kiên quyết từ chối. Anh đùa chắc, bao nhiêu năm trời mới tìm một tài năng như , thể để khác hớt tay chứ.

---

Loading...