Nghe tiếng động trong nhà, Tiêu Thái Liên liền hỏi: “Trong chuyện gì hả con?”
Lục Ngọc đáp: “Dạ, Cầm Duy đang dạy thằng bé học bài, mà nó cứ chịu hiểu ạ!”
Hai con đang trò chuyện ngoài sân thì trong nhà, đột nhiên vọng tiếng của Phó Cầm Duy quát lớn: “Cha giảng xong mà con vẫn hả?”
Thằng bé vốn căng thẳng, cha thế liền suy sụp hẳn, bật òa lên.
Vừa tiếng cháu trai , Lục Ngọc và Tiêu Thái Liên cùng . Tiêu Thái Liên lập tức kéo cháu trai về phía , nghiêm giọng mắng con trai: “Con quát tháo cái gì với thằng bé hả? Dạy một nó hiểu thì con dạy thêm mấy nữa! Bình thường thầy cô giáo ở trường cũng quát mắng học trò như hả?”
Lục Ngọc dịu dàng lau nước mắt cho con trai, : “Thôi , đưa con ngoài dạo một lát nhé!” Đoạn, cô dẫn thằng bé ngoài sân.
Phó Tích Niên cúi đầu ủ rũ theo , lí nhí hỏi: “Cha là đang giận con lắm ạ?”
Lục Ngọc xoa đầu con: “Không , cha chỉ là nóng nảy một chút thôi mà!”
Thằng bé “Ồ” một tiếng, thêm: “Cha cũng là vì cho con thôi ạ.”
Thấy con trai hiểu chuyện đến , Lục Ngọc càng thương, cô xoa đầu con: “Tiểu Tích Niên của là đứa trẻ thông minh nhất quả đất!” Giọng cô ngọt ngào dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ. Mà quả thật cách dỗ hiệu nghiệm, thằng bé lập tức nép lòng , làm nũng như một đứa trẻ thơ.
Ngoài sân thì ấm áp êm đềm, nhưng trong nhà, khí căng thẳng như lửa đốt. Phó Cầm Duy ôm đầu, thở dài: “Mẹ ơi, con đang dạy con mà!”
Tiêu Thái Liên : “Mẹ con chê lắm lời, mới một câu, con . Mẹ dạy dỗ con cái, lẽ nào quyền quản ?”
Tiêu Thái Liên tức giận : “Bây giờ cánh con cứng , cũng giỏi giang , còn là của con ?”
Phó Cầm Duy : “Mẹ…”
Tiêu Thái Liên : “Ai mà chẳng từ từ học hỏi, thằng bé học ở bên ngoài, một đủ tủi , con còn ở bên cạnh nặng lời với nó. Bình thường con chịu quản nó !”
Phó Cầm Duy : “Mẹ, nãy con kiềm chế cơn nóng nảy, con sẽ như nữa!”
Bình thường Tiêu Thái Liên khéo léo, chỉ vài câu khiến con trai chịu thua: “Đứa trẻ thông minh lanh lợi bao, thông minh thì càng từ từ mà dạy dỗ! Nếu còn để thấy con quát nó như nữa, xem đánh cho một trận !”
Phó Cầm Duy dở dở : “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-472.html.]
Tiêu Thái Liên : “Mấy ngày Tết ngày mà quát mắng thằng bé!”
Lục Ngọc thấy bên trong đang ồn ào, cũng vội khuyên: “Mẹ, thằng bé là nhớ bà nội lắm! Mẹ chơi đùa với cháu một lát . Lần Cầm Duy sẽ như thế nữa ạ.”
Có Lục Ngọc ở bên cạnh làm lành, Tiêu Thái Liên miễn cưỡng nguôi giận.
Tiêu Thái Liên : “Trước đây nó cũng như ?”
Lục Ngọc : “Không ạ, thương nó lắm! Quần áo, đồ chơi mua cho thằng bé đều là dặn dò kỹ lưỡng.”
Tiêu Thái Liên đây là Lục Ngọc cố ý như . Bà : “Nó là cha của thằng bé, làm những việc là chuyện đương nhiên thôi!” Nói xong liền dẫn thằng bé Tích Niên ngoài chơi.
Phó Tích Niên lén lút cha một cái, : “Con vẫn tiếp tục học cùng cha ở đây!” Thằng bé khéo sắc mặt như , khiến khỏi chạnh lòng.
Phó Cầm Duy cũng kinh ngạc, ngờ như mà con trai vẫn học cùng .
Phó Cầm Duy vẫy tay, con trai như một chú ngựa non tót đến.
Phó Cầm Duy : “Vừa nãy cha nóng nảy với con , sợ lắm nhỉ.”
Phó Tích Niên : “Con cha là vì cho con!” Nói xong ôm cổ của Phó Cầm Duy, áp má má .
Khiến cho Phó Cầm Duy ân hận khôn nguôi, ở điểm làm cha , tâm hồn cha con trai xoa dịu.
Tối đó, Tiêu Thái Liên ở đây ăn cơm. Bà bảo tối nay ngủ với cháu trai.
Trên bàn ăn, Tiêu Thái Liên : “Trang trại chăn nuôi heo của con làm ăn phát đạt lắm, năm nay mở rộng quy mô, còn mời lên huyện phát biểu kinh nghiệm nữa chứ!” Bà khoe thêm: “Năm nay cũng công nhận là hộ điển hình tiên tiến của huyện đấy!”
Lục Ngọc : “Từ khi nuôi heo, còn niềm vui trong công việc! Mẹ còn chịu khó mua sách về học, giờ sắp thành nửa chuyên gia về chăn nuôi heo chứ!”
Tiêu Thái Liên : “ !”
Lúc đầu khi bà nhận Lục Ngọc về làm dâu, bao chê, gièm pha, giờ thì ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
---