Dẫu , từ bé Tích Niên lớn lên giữa xóm làng, sớm tối quần đùi áo với đám em trong nhà. Chuyện đánh lộn, chí chóe cũng là kỹ năng nó thuần thục từ thuở bé. Ai mà dám chọc ghẹo nó, e rằng kẻ đó mới là chịu thiệt thòi chứ chẳng ai .
Bà Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Mẹ thấy các con về đây nào để bàn bạc gì với ông bà già , mà chỉ là để thông báo một tiếng, dù chúng thuận thì cũng chẳng đổi gì.”
Càng về già, tính tình bà Tiêu Thái Liên càng trở nên khó chiều, thường ngày chẳng ai dám hé răng chọc giận bà một lời.
Bà vốn cho cháu trai học xa, mà nào ngờ cả con trai lẫn con dâu đều tăm tắp đồng ý. Ngay cả thằng cháu đích tôn bé bỏng cũng về phía bà, khiến bà trong lòng càng thêm phiền muộn, bực dọc nguôi.
Không ngăn cản ý định của cả nhà, bà càng thêm giận sôi gan.
Phó Cầm Duy nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi!”
Chị Ba Phó cũng góp lời khuyên can: “ đó , cũng để thằng bé ngoài mà rèn giũa bản lĩnh. Chim ưng non nếu cứ mãi nép trong tổ, chịu dứt khoát đẩy nó một cái, thì làm thể vỗ cánh bay lượn trời cao chứ?”
Chị Hai Phó cũng tiếp lời: “Giờ đây thời thế đổi , con trẻ đứa nào mà chẳng tự bươn chải, thể cứ mãi sống bóng cha mà chẳng chịu lớn ạ!”
Chị Hai Phó giờ đây là quản lý ở thành phố, bao nhiêu năm lăn lộn bên ngoài, tầm và hiểu cũng rộng mở hơn nhiều. Các con của chị cũng đều đưa huyện học hành. Thấy gương Phó Cầm Duy học hành mà đổi đời, chị cũng sức động viên con cái học tập chăm chỉ.
Chị Ba Phó thấy sự đổi vượt bậc của chị Hai mà trong lòng khỏi chút ngưỡng mộ. Ai mà ngờ , thuở ban đầu nhà chị Ba ưu tiên chia căn nhà ngói to nhất, còn thêm mấy sào ruộng trong nhà, ai cũng bảo chị phần hơn hẳn trong vụ chia gia tài.
Thế mà chẳng ai ngờ, khi nhà chị Hai ngoài bươn chải cùng cô Lục Ngọc, tháng nào cũng thu về một khoản hề nhỏ, đến mức cánh đàn ông trong nhà cũng khó lòng sánh bằng.
Giờ đây chị Hai cũng nể trọng, chú ý hơn.
So như , dù căn nhà ngói rộng rãi, chị Ba vẫn cảm thấy thất thế. Giá mà , thà đổi vị trí với chị Hai, chẳng ham hố tranh giành đất đai trong nhà nữa.
là nhặt hạt vừng mà bỏ mất quả dưa hấu to!
Anh Cả Phó lên tiếng, phá tan bầu khí căng thẳng: “Thế rốt cuộc mấy đứa gọi bọn về việc gì quan trọng mà tập trung đông đủ thế ?”
Câu hỏi của cả lập tức kéo sự chú ý về. , đó Phó Cầm Duy trịnh trọng dặn dò, bảo những công ăn việc làm đều xin nghỉ một ngày phép mới về đây.
Chắc chắn chỉ để bàn chuyện thằng cháu học ở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-452.html.]
Phó Cầm Duy hắng giọng : “Em và Lục Ngọc bàn bạc kỹ lưỡng . Lục Ngọc ở huyện tất cả bốn cửa tiệm. Theo đó, cửa tiệm đầu tiên do chị Cả quản lý, còn cửa tiệm thứ hai là của chị Dâu Hai. Hai chị cứ xem đó là của hồi môn mà tụi em biếu tặng!
Hai tiệm ma lạt thang còn , Lục Ngọc quyết định giao cho chị Hai Phó và chị Dâu Ba làm chủ. Các chị cứ yên tâm mà làm ăn!
Và với còn , vợ chồng em sẽ cùng Lục Ngọc giúp chị mở thêm một tiệm nữa, tiệm sẽ thuộc về riêng chị! Mọi tiền bạc kiếm đều thuộc về chị, và việc thuê nhân công cũng do chị tự quyết định.”
Mấy tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc thì tiếng tăm lừng lẫy, chuyện làm ăn phát đạt là điều ai nấy đều rõ như ban ngày. Bao nhiêu năm qua, ít học theo, bắt chước làm thử nhưng đều chẳng ăn thua. Ai nấy đều , bí quyết gia truyền ở khâu nêm nếm gia vị, mà chỉ chị Cả và chị Dâu Hai, những theo Lục Ngọc từ lâu, là nắm rõ tường tận.
Từ đến nay, các chị vẫn luôn cẩn trọng, hết lòng quản lý, coi các tiệm như con của . Bởi lẽ, việc làm ăn phát đạt như , đối với các chị mà , chính là những con gà mái đẻ trứng vàng, mang nguồn lợi ngừng.
Lời là thế, nhưng quả thực các chị chẳng dám tin tai . Dù , trong lòng vẫn dâng lên chút mong đợi mơ hồ. Nếu đây là sự thật, thì đúng là gia đình phát tài thật !
Trong chốc lát, cả gian nhà dường như chìm tĩnh lặng, ai dám cất tiếng, thậm chí còn nín thở lắng .
Chị Cả liếc mắt xung quanh, mới dè dặt hỏi: “Đang yên đang lành, tự dưng chuyện ? Có ai đó điều gì ?”
Lục Ngọc : “Chẳng ai gì , chỉ là nhường mối làm ăn ở đây thôi!”
Phó Cầm Duy tiếp lời: “Em với Lục Ngọc dự tính sẽ xuôi về miền Nam. Chúng cũng thôi làm ăn ở đây nữa. Phân chảy ruộng ngoài, mong rằng đều thể kiếm sống .”
Mối làm ăn phát đạt như mà họ cho là cho. Cả hai đều hề tiếc nuối. Lục Ngọc nắm giữ vô vàn công thức nấu ăn độc đáo, còn Phó Cầm Duy từ tay trắng gây dựng nên cả một xưởng sản xuất. Đó mới là vốn liếng quý giá mà chẳng ai lấy của họ.
Huống hồ, khi kiểm kê tài sản trong tay, kể những căn nhà ở tỉnh lỵ, riêng tiền mặt họ hơn tám mươi vạn.
Vợ chồng Phó Cầm Duy sắp sửa xa, đây quả là một tin động trời, khiến ai nấy đều xôn xao hỏi: “Hai vợ chồng định ?”
Lục Ngọc đáp: “Có thể sẽ đến một làng chài tận miền Nam!”
Nơi đó, họ thường nhắc đến đài phát thanh mặt báo, dường như ở bất cứ cũng ẩn chứa những cơ hội làm ăn, cơ hội đổi đời.
những dám vứt bỏ hết thứ tích lũy như họ thì quả thực nhiều.
---