Cung tiêu xã mấy khi khách khứa ghé thăm. Thời ai ai cũng bận rộn làm lụng, mấy khi rảnh rỗi mà ngoài dạo phố.
Phó Cầm Duy vốn chính là trai bao cô gái thầm thương trộm nhớ ở đây, mà còn đưa cả vợ làm cùng.
Trong đó, một cô mậu dịch viên mặt mày sưng sỉa hừ một tiếng : “Thời buổi , vẫn còn ăn ?”
Cô là ám chỉ Lục Ngọc. Cô thấy Lục Ngọc liền trong lòng chút vui. Cô vẫn luôn thích Phó Cầm Duy, nhưng luôn thẳng thừng cự tuyệt.
Nhìn thấy Lục Ngọc, cô tự nhiên nảy sinh một loại địch ý khó hiểu.
Lục Ngọc quên chuyện mấy chị dâu nhờ vả, bèn mua lọ kem dưỡng da cho chị ba .
Cô mậu dịch viên bán kem : “Thật định giữ dùng, nhưng nếu cô mua thì bán cho cô .”
Mặt hàng đắt khách như , bình thường mua cũng trông may mắn.
Lục Ngọc khéo ăn , khen bán hàng đôi ba câu, khiến chị vui vẻ gói ghém đồ cho cô.
Sau đó, Lục Ngọc mua dây buộc tóc đỏ và cả vải vóc. Dù cũng là gia quyến trong đơn vị, ít nhiều cũng hưởng những ưu đãi nhỏ, ví dụ mua hai lạng đường sẽ tặng thêm hai viên đường nhỏ, mua dây buộc tóc đỏ thì khuyến mãi thêm một dây buộc tóc đen.
Chỉ vải vóc là khó mua hơn một chút, Lục Ngọc đành đích lựa cùng bán.
Kéo tấm vải giá hai tệ, đối phương thậm chí còn thu phiếu vải, rằng đây là vải giá rẻ, cần phiếu, thực chất chính là ưu ái dành cho cô.
Lục Ngọc cũng thừa hiểu, bèn hết lời khen ngợi đối phương bụng nhiệt tình, khiến khen tít mắt.
Ai nấy đều cảm tình với cô.
lúc , thấy cô gái mặt nặng mày nhẹ hừ mũi một tiếng đầy khó chịu: “Tôi cứ ngỡ Phó Cầm Duy cưới thế nào, ngờ rước về một kẻ phá gia chi tử như !”
Cô to, khiến nhiều xung quanh thấy đều chút ngượng ngập. Phó Cầm Duy đang tính toán sổ sách bên trong nên thấy chuyện ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-45.html.]
Lục Ngọc Phó Cầm Duy là học thức cao, đối nhân xử thế khiêm tốn, lịch thiệp, yêu mến là điều quá đỗi bình thường.
cô ngờ hôm nay gặp một bạo dạn đến thế. Đối phương cho rằng Lục Ngọc là gái quê, dám đôi co với thành phố như , đợi Lục Ngọc gì, cô tiếp lời: “Cô tiết kiệm chút nào, thì sống đây?”
Lời đều lộ rõ vẻ ghét bỏ, ám chỉ Lục Ngọc xứng đáng với Phó Cầm Duy.
Lục Ngọc đang mua đồ giúp khác, cũng mua cho . Hơn nữa, dù là mua cho nữa, thì cũng liên quan gì đến cô . Cô quyền gì mà chỉ trỏ khác?
Ban đầu cô cũng thèm để tâm đến cô , nhưng lúc , Lục Ngọc thẳng cô , : “Tôi mua thứ gì , chẳng liên quan gì đến cô cả! Cô cần dùng cái giọng điệu kẻ cả đó để giáo huấn .”
Cô gái ngờ Lục Ngọc còn dám phản bác, bèn dùng ngữ khí đầy căm ghét : “Quả nhiên là thôn quê, thô bỉ đến .”
Người bình thường những lời bóng gió kiểu chắc chắn sẽ tức giận trong lòng, nhưng ai cũng dám xung đột trực diện.
Lục Ngọc là một ngoại lệ, cô : “Không ngờ thành phố cách hành xử như thế . Cô tư cách gì mà chê nông thôn? Bây giờ cô ăn cô mặc, thứ gì nhờ hạt gạo, tấm vải của nông dân mà ! Chân ướt chân ráo phố, học thói kênh kiệu, hống hách .”
Những xung quanh ngờ Lục Ngọc trông hòa nhã như , mà miệng lưỡi sắc sảo đến thế.
Cô gái dựa Lục Ngọc để tỏ vẻ hơn , nào ngờ Lục Ngọc hề nhân nhượng, khiến cô tức phát .
Cô chạy đến chỗ Phó Cầm Duy mách: “Vợ đúng là đồ ngang ngược!”
Sau đó thêm mắm thêm muối vài câu, nằng nặc đòi Phó Cầm Duy cho cô một lời giải thích.
Anh nhanh chóng . Mà đời, ai chẳng thích hóng chuyện.
Các nhân viên bán hàng xung quanh cũng mở to mắt, xem thử Phó Cầm Duy sẽ giải quyết .
Lục Ngọc : “Tôi giúp chị dâu mua ít đồ, cô ở đó những lời quái gở, bừa bãi, lười kể . Người thật thú vị, ngoài ngỡ cô mới là vợ của đấy chứ?”
---