Lục Ngọc đặt chân , Phó Chi nhận ngay, bà liền hỏi: “Sao giờ con mới tới?”
Lục Ngọc dặn con trai chào nuôi, Phó Chi xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của Tích Niên, mỉm : “Thế nào, nơi của ?” Trước khi khai trương siêu thị, bà cho đăng quảng cáo rầm rộ báo suốt ba ngày. Ngày khai trương, khách đến đông nghịt, suýt nữa thì chen nát cả bậc cửa. Giờ đây, mỗi ngày siêu thị vẫn nườm nượp khách. Nơi còn các ông lớn trong giới kinh doanh tới tham quan, học hỏi kinh nghiệm.
Lục Ngọc tấm tắc: “Thật sự quá ạ.” Một gian rộng lớn đến nhường , với vô vàn sản phẩm bày mắt, quả là lời nào thể diễn tả hết sự choáng ngợp.
Phó Chi vẫy tay: “Các con cứ trong dạo chơi , chỗ nào hợp lí thì cứ với nhé!”
Phó Cầm Duy bế con tay, vì ở đây đông đúc, sợ con bé lạc. Lục Ngọc thì sánh bước cùng chị cả và chị dâu. Trong siêu thị bày la liệt đủ loại rượu, nước ngọt, nhiều nhãn hiệu mà họ từng đến bao giờ.
Gạo, bột mì, dầu ăn, các loại đường, những thứ cần thiết đều đủ cả. Lục Ngọc thoáng chút tiếc nuối, lẽ nên dẫn cả chồng và ruột tới xem, chắc chắn hai bà sẽ mê mẩn nơi cho mà xem. Để mở một siêu thị quy mô lớn đến thế , áp lực cung ứng hàng hóa trong giai đoạn đầu ắt hẳn lớn. Lục Ngọc nhẩm tính, hàng hóa bày bán ở đây, ít nhất cũng giá trị lên đến mười vạn tệ.
Thực lực của nuôi quả nhiên thâm sâu khó lường, nhưng điều đó thật đáng mừng, lấp đầy một trống lớn thị trường tiêu dùng. Hơn nữa, dòng tấp nập ngừng bỏ hàng giỏ mua sắm của , doanh thu hẳn là vô cùng khả quan.
Chị cả Lục đầu ghé thăm nơi , chỉ cảm thấy món nào cũng , cái gì cũng mua! Đến nỗi khó lòng mà chọn lựa.
Chị cả Lục, vì thường ngày đụng nước, bàn tay chút khô ráp nứt nẻ, liền cầm lấy một chai dầu dưỡng da tay cho .
Chị dâu hai thấy vật phẩm kế hoạch hóa gia đình, liền lén lút lấy một cái bỏ giỏ. Chị cũng là lên huyện mới , dùng thứ khi ân ái sẽ đỡ mang thai chịu khổ.
Lục Ngọc thì qua ở khu gia vị, mua nhiều tương và ớt ngâm. Cô định về làm món thịt bò xào ớt ngâm để cả nhà cùng thưởng thức.
Tiểu Tích Niên cầm một hộp sữa bò, đó đôi mắt sáng ngời chằm chằm khu đồ chơi.
Cậu bé dùng ánh mắt đầy khát vọng Phó Cầm Duy: “Cha ơi, con thể lấy một món ạ?”
Phó Cầm Duy cũng chịu nổi ánh mắt của con trai, bèn : “Được chứ, cha sẽ mua cho con!”
Tiểu Tích Niên liền vội vàng làm nũng: “Con yêu cha nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-447.html.]
Khóe miệng Phó Cầm Duy khẽ cong lên, thầm nghĩ thật may mắn và phúc đức lắm mới cục cưng bé bỏng đáng yêu làm con trai.
Phó Cầm Duy mua sắm gì cho riêng , chỉ lặng lẽ dạo cùng .
Lục Ngọc và những khác hết gian hàng đến gian hàng khác, cũng thấy thật mới lạ, gặp thứ thích liền bỏ ngay giỏ mua sắm.
Sau đó, họ xếp hàng chờ thanh toán. Thật bất ngờ, Phó Chi đợi họ từ sớm. Dì cho họ trả tiền, mà trực tiếp bao hết tất cả.
Thấy đồ họ mua nhiều, Phó Chi : “Dì ngay sẽ khách sáo mà!” Nói xong, dì lấy năm túi quà tươm tất chuẩn sẵn đưa cho họ, dặn dò: “Mỗi một phần nhé!” Bên trong đồ ăn, đồ chơi, trông cũng ít chút nào.
Lục Ngọc và chị cả Lục đều nhận, nhưng Phó Chi kiên quyết cho họ từ chối, : “Đã cho các con thì cứ cầm lấy . À , cảm ơn nhà con giới thiệu nhé!” Dì tới xem qua, khu đất quả thực ưng ý.
Đợi đến khi Phó Chi mua, thì nhiều lô đất chủ cả ! Cuối cùng dì cũng đành chịu .
Phó Chi hỏi: “Vấn đề hộ khẩu của đứa trẻ giải quyết xong ?”
Lục Ngọc gật đầu.
Phó Chi : “Dì các con làm việc đáng tin cậy!” Sau đó, dì trò chuyện thêm vài câu. Thấy ở đây quá bận rộn, Lục Ngọc cũng nỡ quấy rầy, bèn tạm biệt để về .
Bỏ những món quà của Phó Chi cốp , Lục Ngọc : “Đi thôi, chúng đến thăm nhà mới của !”
Cô chị cả Lục và chị hai Phó đều đang mong mỏi lắm.
Phó Cầm Duy lái xe, nhanh tới khu trung tâm thành phố. Thấy xung quanh náo nhiệt, từ xa trông thấy tòa nhà năm tầng mới tinh. Lục Ngọc sớm đưa chìa khóa nhà cho họ .
Các căn hộ đều bố trí sẵn sàng, họ chỉ cần là thể xem ngay.
Chị hai Phó và chị cả Lục vô cùng yêu thích nơi . Nhà cửa sáng sủa, nhiều phòng ốc rộng rãi, nếu họ chuyển tới đây cũng đủ chỗ. Quả hổ danh là nhà do tỉnh đầu tư xây dựng, gấp mười căn nhà ở thôn quê của họ.
---