Nỗ Lực Thêm Một Chút
Lục Ngọc kinh ngạc, say , trí nhớ đến . Lúc cô cũng vội xin , : “Anh em , em chuyện chính với .”
Sau đó cô kể chuyện nuôi Phó Chi hôm qua, về việc mua nhà để thể nhập hộ khẩu tỉnh. Phó Cầm Duy phát triển ở tỉnh quả thực nhiều lợi thế. Anh thường xuyên họp hội nghị. Chủ nhiệm chiêu thương trong tỉnh cũng từng bóng gió gợi ý với , nếu ý tỉnh phát triển, cũng thể liên lạc với ông .
Khi đó chọn, cũng là lo lắng Lục Ngọc chấp nhận , dù thì ở huyện, chị dâu, các chị của Lục Ngọc đều ở đây, suy cho cùng thì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lục Ngọc : “Chủ yếu là vì con trai.” Nếu thể tỉnh lấy hộ khẩu, quả thực Tiểu Tích Niên thể nhận một nền giáo dục hơn. Theo cô , giáo viên ở huyện chỉ mới nghiệp cấp ba. Hồi , nghiệp cấp ba coi là những học sinh xuất sắc lắm . ở tỉnh thì khác, giáo dục ở tỉnh, hầu như đều do sinh viên nghiệp đại học phụ trách. Thời đại học là nền giáo dục tinh hoa, thể nghiệp đại học đều là nhân tài.
Lục Ngọc như , Phó Cầm Duy trầm ngâm : “Vậy sắp tới chúng mua nhà , bây giờ trong tay còn bao nhiêu tiền?”
Lục Ngọc đáp khi mua xe chỉ còn hai vạn tệ.
Hai vạn là tiền còn khi thanh toán hết các khoản nợ nần Tết, ngần cũng là đáng mừng lắm .
Phó Cầm Duy : “Đợi đến tháng Hai, chỗ còn thể tổng kết bốn mươi vạn, trừ phần trăm hoa hồng và thuế má, chắc thể thu về mười hai vạn.”
Trước đây xưởng nhỏ của Phó Cầm Duy vẫn luôn lời lãi gì đáng kể, giờ đây tổng kết một lượt, thấy tiền lợi nhuận thu về cũng nhỏ chút nào.
Lục Ngọc đang lo lắng tiền sắm nhà cửa, dù tỉnh thành tấc đất tấc vàng, chắc chắn sẽ đắt hơn trong huyện, liền yên tâm hẳn.
Phó Cầm Duy : “Sau khi mua nhà, em cứ làm hộ khẩu . Dù thằng bé còn nhỏ, còn lâu mới đến tuổi học, thời gian cứ để nó chơi đùa thỏa thích !”
Lục Ngọc mới nhận , tuy Phó Cầm Duy khá nghiêm khắc với con trai nhưng cực kỳ cưng chiều nó.
Thằng bé chơi ở trong thôn là vui nhất, đó lên huyện cũng quen một vài bạn mới.
Hai vợ chồng quyết định đợi đến khi con trai tiểu học mới chuyển hộ khẩu cho bé lên tỉnh. Bây giờ cứ để bé tận hưởng tuổi thơ hồn nhiên, vui vẻ.
Đối với gia cảnh như Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, họ cần con trai quá xuất chúng để ‘nở mày nở mặt’ với đời, chỉ cần Tiểu Tích Niên vui vẻ, an lành là đủ.
Phó Cầm Duy nhớ tới trò đùa bàn rượu hôm qua: “Họ bắt đầu giục sinh thêm con , em thấy cần ‘nỗ lực’ hơn ?”
Lục Ngọc tức giận trừng mắt : “Sao năng bỗ bã như chứ?”
Phó Cầm Duy đáp: “Nếu đắn, con trai từ mà ?”
Lục Ngọc vờ đánh một cái, cho mấy chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-440.html.]
Sau đó cô đắp chăn vờ ngủ, ba giờ sáng cô mới chợp mắt, bây giờ thức dậy cũng mới sáu giờ.
Nằm trong vòng ôm ấm áp của , cô chỉ cảm thấy dễ chịu vô cùng, chẳng mấy chốc ngủ . Phó Cầm Duy ôm chặt Lục Ngọc, đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Đợi trời sáng hẳn, Lục Ngọc mới mở mắt, phát hiện đàn ông đang ôm đột nhiên bé .
Cúi đầu xuống mới thấy đó là con trai .
Tiểu Tích Niên cũng đang ngủ say sưa.
Lục Ngọc cựa , con trai cũng tỉnh dậy: “Mẹ ơi, con ngủ mất , con nãy định rủ cùng ngoài chơi!” kết quả là Lục Ngọc ngủ quá say.
Tiểu Tích Niên lặng lẽ cánh tay , ngờ cơn buồn ngủ lây lan nhanh đến , chẳng mấy chốc bé cũng ngủ .
Khi hai dậy, phát hiện nho rửa sạch, đặt sẵn ở đó. Lục Ngọc và con trai ăn một ít trái cây.
Phó Cầm Duy , trong nhà nấu nhiều món ngon.
Hôm qua từ nhà họ Lục ăn uống no say, hôm nay nhà họ Phó sửa soạn rình rang, là sẽ hầm cá thật to, còn mời cả nhà họ Lục đến để tiếp tục ăn uống, trò chuyện vui vẻ!
Ngoài , Tiêu Thái Liên cũng lấy những món ngon để dành như rau dại, thỏ rừng đãi khách.
Lục Ngọc ngại, hôm nay thực sự dậy muộn mất , cùng con trai ăn một miếng dưa hấu dắt tay tới nhà họ Phó.
Sau khi tới nơi, thấy Lục Ngọc mang dưa hấu đến, ai nấy đều khỏi trầm trồ khen ngợi.
Còn đến lúc khai tiệc, lũ trẻ thèm thuồng mặt.
Lục Ngọc bổ dưa , bên trong là ruột đỏ giòn tan, mỗi cắt một miếng.
Mùa đông khô hanh, ăn chút gì đó mát lạnh mọng nước, dưa hấu bổ , quả thực ngon tuyệt.
Cực kỳ giòn ngọt.
Lũ trẻ ăn dưa hấu của Lục Ngọc, đứa nào cũng tíu tít vây quanh cô.
Chị ba Phó với chị hai: “Mấy đứa trẻ con , bình thường đứa nào cũng phục ai, giờ thì chỉ thích thím út!”
“ đó chứ!”