Lục Ngọc đỏ bừng mặt, đó rúc lồng n.g.ự.c , khẽ : “ em chồng !”
Lục Ngọc thường ngày chỉ gọi Phó Cầm Duy bằng tên.
Giờ đây, Phó Cầm Duy thấy cô làm nũng gọi tiếng “chồng” ngọt ngào, thật sự… kìm lòng, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Phó Cầm Duy còn trêu chọc cô thêm một chút.
Ai ngờ Lục Ngọc quá đỗi khéo léo chọc ghẹo.
Vở kịch thể diễn tiếp nữa.
Phó Cầm Duy cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ đào mà khao khát, khi đôi môi chạm , chỉ cảm thấy sự mềm mại như trực tiếp tiến thẳng trái tim .
Lục Ngọc lập tức trừng to mắt, ngờ khi kết hôn, Phó Cầm Duy ngày càng trở nên tinh ranh.
Cái từng một câu đỏ tai cả buổi cứ như biến mất.
Bây giờ họ ngày ngày ở cạnh , đàn ông mắt giống như con sói hoang đói bảy tám bữa. Mỗi đều hận thể hôn cô đến chết, mãi tới khi cô thể thở nữa, Phó Cầm Duy mới chịu dừng.
Sự nghiệp của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều thuận lợi, chớp mắt đến cuối năm.
Năm nay, Lục Ngọc mở tổng cộng bốn cửa hàng, thường ngày bận rộn ngơi tay.
Đến kỳ nghỉ Tết, họ nhịn mà nghỉ dài ngày. Quán Ma Lạt Thang nghỉ từ ngày hai mươi tám tháng chạp, mãi tới mười sáu tháng giêng mới mở cửa trở để kinh doanh.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy mua sắm nhiều đồ từ sớm, chuẩn về thôn ăn Tết.
Đồ đạc chất đầy xe, Lục Ngọc ở bên cạnh đếm kỹ lưỡng, xem thử những thứ cần mang đủ chia cho hai bên gia đình .
Món đồ họ mua là rượu chai cao cấp, giá một chai ngang ngửa năm cân rượu gạo.
Đó là thứ rượu ngon nhất, cho dù am hiểu rượu cũng từng đến nhãn hiệu .
Còn bốn quả dưa hấu, mùa đông vốn ăn . May mà Lục Ngọc mối quan hệ với lão giáo sư ở viện nông học, họ đang gây trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng nhiều, chủ yếu là để dành dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-434.html.]
Lục Ngọc tặng nhiều rượu và thuốc lá, đối phương mới chia cho vài quả, dặn để ở nơi mát mẻ, thoáng khí, lúc nào ăn thì dùng, thể giữ hơn mười ngày!
Vùng quê họ mùa đông thường đốt giường lửa cho ấm, dễ nóng trong , nên thích hợp ăn dưa hấu mát lành để giải khát.
Ngoài những bánh kẹo, nước ngọt thể thiếu, còn quần áo, trang sức vàng...
Lục Ngọc : “Thêm bốn cây t.h.u.ố.c lá nữa !” Hai vợ chồng họ đều hút thuốc, nhưng vì họ nhiều hoạt động giao thiệp xã hội, nên những thứ như rượu, thuốc lá, trong nhà đều mua theo thùng.
Phó Cầm Duy đáp: “Được!”
Lục Ngọc dẫn con trai và một xe quà Tết về , định khi đến nơi, dỡ đồ xuống xong sẽ xe trở , vì còn đón thêm nữa.
Gia đình chị hai Lục, chị cả và Lục Bảo, cùng gia đình chị hai Phó.
Một chiếc xe đủ chỗ , may mà Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều lái xe. Họ định lái xe tải , lái thêm một chiếc xe của cơ quan về, hai chiếc xe là đủ.
Mọi đều tự về nhưng Lục Ngọc từ chối. Xe buýt mùa đông vốn ít chuyến, đông, đặc biệt là dịp Tết, xe còn dễ kẻ gian móc túi.
Xách túi lớn túi nhỏ cũng bất tiện. Lục Ngọc dứt khoát bảo họ đừng , đợi cô về đón. Tuy phiền phức nhưng đều thể cùng về nhà đón Tết.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy cùng trở về, con trai Tiểu Tích Niên vẫn luôn lau tấm kính xe đang đóng băng, để lộ một khe hở nhỏ thế giới băng tuyết bên ngoài.
Lục Ngọc thấy, : “Ăn Tết xong, con ba tuổi đấy!”
Thằng bé tỏ vẻ vui mừng: “Vâng, con là trai lớn !” Trong nhà, bé nhỏ tuổi nhất, Tiểu Tích Niên mong lớn lên hơn bất cứ ai.
Lục Ngọc mỉm , gì thêm.
Xe chạy một mạch về thôn.
Vừa thôn thấy ít đợi ở bên ngoài, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy trực tiếp lái xe về căn nhà lớn của hai họ trong thôn.
Vừa xuống xe vây quanh: “Lục Ngọc về .” Ai nấy đều hai vợ chồng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy làm ăn phát đạt.
Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên mua tủ lạnh trong thôn, bây giờ ngay cả xe riêng cũng mua , trông thật hoành tráng!
---