Ông bác Lục về đến nhà, thấy bà bác Lục là cơn giận bùng lên, liền cãi vã với bà một trận. Bà bác cơ hội làm văn thư của chồng tiêu tan, trong lòng bà cũng suy sụp tột độ: “Hay là... chúng biếu thêm chút quà nữa?”
Lời , giọng bà run lên bần bật.
Ông bác Lục thấy dáng vẻ hoảng hốt của vợ càng thêm cáu kỉnh. Hai lời qua tiếng mãi, ông bác Lục cuối cùng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, thẳng tay giáng cho bà một bạt tai.
Dạo , tinh thần của bà bác Lục vốn căng thẳng tột độ, thêm mấy bận công an mời làm việc, trong lòng bà suy sụp vô cùng. Giờ chồng đánh, bà liền bùng nổ, hai vợ chồng lao đánh , động tĩnh ngày càng lớn, trong nhà gà bay chó chạy náo loạn cả lên.
…
Trong khi đó, nhà họ Phó vẻ yên bình hơn hẳn.
Lục Ngọc cứ quấn quýt lấy Phó Cầm Duy rời. Mấy chị dâu trong nhà thấy liền trêu chọc: “ là vợ chồng mới cưới, lúc nào cũng dính như sam! Thật là quá !”
Chị ba Phó cũng hùa theo: “Chứ còn gì nữa! Tốt bao nhiêu chứ!”
Mọi cứ ngỡ hai vợ chồng đang thủ thỉ tâm tình, nào ngờ những lời Lục Ngọc đang với Phó Cầm Duy là một chuyện khác.
Lục Ngọc ghé tai hỏi nhỏ: “Em huyện bày sạp hàng, thấy ?”
Phó Cầm Duy đáp: “Bây giờ ở huyện cho phép bày bán công khai . Em cần cả, tiền kiếm đủ để lo cho em !”
Trong tay Lục Ngọc vẫn còn một trăm tệ tiền mặt, cô cứ ăn bám: “Vậy em đến chỗ ? Mai làm thì dẫn em dạo một chút! Em từng đến cửa hàng cung tiêu xã bao giờ!”
Trong lòng Phó Cầm Duy mấy tán thành, nhưng thấy đôi mắt long lanh xinh của cô, chẳng đành lòng thốt lời từ chối nào: “Được thôi, nhưng em chạy lung tung đấy nhé!”
Nói xong câu , Phó Cầm Duy thoáng chốc ngẩn , tự hỏi dễ dàng đồng ý như . thấy vẻ rạng rỡ đầy mừng rỡ gương mặt Lục Ngọc, thầm nhủ: Thôi , chỉ cần cô vui là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-43.html.]
Lục Ngọc trong lòng đang một dự định khác. Tuy trong tay cô một trăm tệ, tiền hề nhỏ thời điểm , nhưng cô vẫn cảm thấy đủ yên tâm. Cô kiếm thêm thật nhiều tiền nữa, tích cóp để toan tính làm một việc gì đó lớn lao.
Vừa , cô cũng nhân tiện ngoài xem thử vật giá thị trường bây giờ . Xuyên lâu như , cô vẫn từng dịp dạo phố nào.
Vừa nghĩ đến việc ngoài, Lục Ngọc thấy lòng phấn chấn hẳn. Cô hí hửng lấy hai bộ quần áo tươm tất nhất của , chăm chút sửa soạn thật kỹ lưỡng, đoạn với Phó Cầm Duy: “Tuyệt đối sẽ để mất mặt !”
Phó Cầm Duy lặng lẽ bên cạnh, chỉ dõi theo cô sắp xếp thứ. Khóe môi khẽ cong lên một nét dịu dàng mà ngay cả bản cũng hề .
Nghe tin Lục Ngọc sẽ theo Phó Cầm Duy tới cung tiêu xã, chị hai Phó liền lén kéo cô một bên thì thầm: “Chú tư vốn thích giúp khác xách đồ về , chú là vi phạm kỷ luật. Lần chị nhờ chú mua sợi dây buộc tóc đỏ mà chú còn chẳng chịu. Nếu em tới cung tiêu xã, thấy thì mua giúp chị một cái nhé.”
Nói đoạn, chị hai Phó thoáng cái rút năm hào, dặn thêm: “Nếu đường trắng thì mua giúp chị ít nữa nha!” Chị dúi tay Lục Ngọc phiếu đường trắng hai lạng.
Gia đình họ Phó vẫn đang đong chung gạo ăn, nếu ăn thêm chút đồ ngon, chỉ thể tự lo liệu riêng. Bởi , mấy cô con dâu trong nhà thường lén trữ một ít trứng gà, đường, cốt để lúc rảnh rỗi thì pha uống giải khát hoặc tẩm bổ chút ít. Tiêu Thái Liên cũng chuyện , nhưng bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, quá để ý.
Lục Ngọc vui vẻ nhận lời: “Nếu , em nhất định sẽ mua giúp chị!”
Chị hai , nịnh nọt : “Vẫn là em tư điều, chu đáo nhất!”
Lục Ngọc bước khỏi phòng chị hai, đụng mặt chị cả Phó.
Cô chị cả Phó gọi trong phòng: “Tiểu Bảo nhà chị năm nay sáu tuổi , thằng bé cứ mặc mãi quần áo cũ cho. Thấy nó sắp học, chị dành dụm ít tiền để may cho nó một bộ đồ mới, một cái cặp sách mới. Em xem thử, nếu loại vải nào mà giá cả chăng thì mua giúp chị một ít nhé.”
Nói xong, chị lấy hai tệ , đây là một tiền hề nhỏ.
Vốn dĩ chị cả tự mua, nhưng mãi vẫn thời gian. Hơn nữa, chị vốn tính tiết kiệm quá đỗi, tự bỏ tiền túi mua sắm thì tiếc đứt ruột. Lục Ngọc là vợ của Phó Cầm Duy, chị nghĩ lẽ cô tiếng hơn, dễ dàng thương lượng giá rẻ hơn. Chị cả Phó dặn dò kỹ lưỡng về giá cả chăng, Lục Ngọc đồng ý. Lúc chị cả mới thở phào nhẹ nhõm.
---