Nếu là , chắc chắn bác gái sẽ đời nào chịu kể chuyện . giờ điên , mỗi khi lên cơn hết những chuyện thầm kín. Người làng phong thanh, đồn đại dần dà cũng hết.
Chị dâu Xuân Hoa : “Ai cưới con Lục Kiều thì y như rằng đen đủi cả đời. Cái thứ con gái , lúc còn ở nhà chẳng nền nếp, nay lấy chồng còn bỏ con, chạy theo tình!”
Ở trong thôn, cô thuộc kiểu chửi mắng. Làm thể nữa?
Trưởng thôn cũng xen mấy chuyện lặt vặt . là thôn thoát nghèo thì cũng thể để dân c.h.ế.t đói trong thời buổi mới . Ông dặn chú Lục: “Trước mắt chú cứ trông nom ruộng đồng, thôn sẽ trả chú hai mươi tệ mỗi tháng, dù cũng đủ để trang trải qua ngày!”
Chú Lục từng làm cán bộ thôn, để ý thể diện. Nào ngờ giờ thành kẻ đời khinh ghét. Thấy trưởng thôn mà nguyện ý cho ông một con đường sống, đàn ông cao lớn nhịn , dùng mu bàn tay quệt nước mắt: “Cảm ơn cán bộ.”
Trưởng thôn vỗ vai ông gì thêm.
Bà nội Lục thấy Lục Ngọc liền : “Dẫu cũng là cùng họ Lục, cháu tiền thì cho chúng một chút, bà nội xin quỳ xuống đây!”
Phó Cầm Duy nào dám để bà cụ quỳ, liền vội vàng đỡ bà dậy, ôn tồn : “Bà nội, bọn cháu làm gì tiền, bà đừng lời như thế nữa.”
Bà nội Lục sợ Phó Cầm Duy, thấy mặt mũi đen sạm như sắp nổi đóa, đành nín nhịn. Sau đó bà rống lên.
Giá như ngày hôm nay, thì ban đầu chẳng nên xa lánh vợ chồng Lục Ngọc! Giờ đứa con trai vô tích sự thì xây chuồng heo, cuộc sống xuôi chèo mát mái; còn thằng cả mà bà tin tưởng, tự hào nhất, giờ đến nỗi chẳng cơm mà bỏ bụng. Vận đổi thế , giờ nếu thể ngược thời gian, bà nhất định sẽ hành xử như nữa. bây giờ gì cũng muộn.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy trở về, rốt cuộc cũng là để trao cho thêm vài cơ hội. Chỉ cần chịu khó làm ăn, tiền bạc vẫn thể kiếm về .
Nói xong những chuyện , Phó Cầm Duy tìm gặp trưởng thôn để bàn thêm vài chuyện khác. Gần đây làm ăn cũng kiếm đôi chút. Ngày nhờ sự giúp đỡ của thôn mà mới thể ăn học thành tài. Giờ hứa với bà con trong thôn, chỉ cần con trẻ học tiểu học và cấp hai, khoản học phí đều do lo liệu. Thời buổi học phí còn rẻ, bậc tiểu học chỉ vỏn vẹn ba tệ, cấp hai cũng chỉ sáu tệ mà thôi. Thời cuộc biến chuyển quá mau, kiến thức vẫn là vốn quý nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-426.html.]
Trưởng thôn xong vô cùng cảm động: “Thôn vợ chồng cháu và Lục Ngọc là cái phúc lớn của làng . Tôi xin mặt thể bà con dân làng cảm ơn hai cháu.”
Phó Cầm Duy : “Ân nghĩa thì dám nhận, chỉ mong các cháu nhỏ yên tâm đèn sách là mãn nguyện .”
Sau đó về nhà một chuyến, ghé làm đôi ba việc vặt ở nhà họ Phó, cùng ăn bữa cơm.
Lục Ngọc đặc biệt tới nhà họ Lục một chuyến, cha Lục gần như dọn sống hẳn ở khu chuồng heo , căn nhà mới mua to lớn như , thường ngày đều bỏ trống. Lúc Lục Ngọc tới, Lục đỗi vui mừng, chuồng heo xa như , mỗi bận chuyện gì, Lục luôn là tin cùng.
Lục Ngọc kể chuyện xảy trong thôn cho Lục . Mẹ Lục cũng khỏi xuýt xoa cảm thán một hồi.
Lục Ngọc : “Nếu bà nội sang làm phiền, tuyệt đối đừng mềm lòng. Ngày bà chừa cho chúng một con đường sống nào. Chuyện là do họ tự gây , tự gánh lấy, chẳng liên quan đến ai cả. Mẹ đừng dại mà chu cấp tiền bạc cho bà !”
Những hạng như đỉa đói bám , một khi dính thì làm mà gỡ .
Mẹ Lục : “Mẹ , sẽ làm chuyện ngu ngốc .” Giờ ba đứa con gái của bà đều lên thành phố, nương tựa lẫn , đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của bà . Làm bà thể qua với hạng tệ bạc đó, để làm tổn thương các con gái của chứ.
Lục Ngọc , trong lòng cũng thấy phần nào yên tâm.
Trong thôn vẫn còn bao nhiêu chuyện rối ren. Tối đó, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy về huyện. Chị hai Phó thấy quyến luyến gia đình, ở thêm vài ngày nữa.
Lục Ngọc về tới nhà, sô pha thơ thẩn. Một lát , cô cảm thấy một cục bông nhỏ mềm mại chui tọt lòng.
---