Đậu phụ thối Lục Ngọc dạy , đều xếp hàng dài để mua đấy.
Bây giờ món ma lạt thang còn thịnh hành khắp huyện, nổi tiếng tới cả huyện khác .
Cô lòng dạy công thức, ai nấy đều mừng còn kịp, thấy Xuân Hoa ở đây lải nhải thật là phiền phức.
Thím mập vội vàng : "Cô học thì thôi , cũng chẳng mục đích gì xa, đừng lời mỉa mai như !"
Nói xong, thím mập vẫn hết hả giận, liền thêm: "Tôi đề nghị những học , chúng cũng đừng ai dạy họ, thể phá hỏng quy tắc chung ."
Đều là hàng xóm láng giềng, mà dỗ dành vài ba câu tiết lộ công thức cho khác, há chẳng là phụ tấm lòng của Lục Ngọc .
“Tôi đồng ý, bộ dạng bây giờ của họ, dạy miễn phí cũng chẳng gì là thiệt thòi.”
“Bình thường cô chẳng lòng ai, nay càng thêm chướng mắt.”
Người làng vốn ăn ngay thẳng, nào bận tâm Xuân Hoa nghĩ ngợi .
Ai cũng nóng lòng học hỏi.
Nếu ai dạy họ, cho dù nghĩ nát óc cũng thể trong gia vị kho cần dùng nhiều thứ đến .
Rất nhiều sợ nhớ , đều đánh dấu lên các loại gia vị, đề phòng lấy nhầm!
Có chỉ dẫn mà còn luống cuống tay chân, nếu tự mày mò, e rằng đến năm trăm năm cũng khó mà nghĩ .
Xuân Hoa thấy các bậc trưởng bối lên tiếng, tuy ấm ức trong lòng nhưng cũng chẳng dám cãi nửa lời, chỉ hậm hực thôi. Sau đó, thị mách lẻo với bác gái Lục, kể lể rành rọt chuyện.
Bác gái Lục xong thì nổi trận lôi đình.
Hai nhà coi như cạch mặt hẳn, ai cũng cho rằng đồ của bên thứ vớ vẩn, đáng tin.
Chị dâu Xuân Hoa lén lút thủ thỉ: “Không học thì thôi, gì mà ghê gớm! Đồ Lục Ngọc làm ngon, nhưng đồ họ làm chắc ngon .”
Nếu ai cũng học tay nghề của Lục Ngọc thì còn thể thống gì nữa?
Những học xong, ai nấy đều hăm hở bắt tay làm chân vịt.
Dân làng còn bàn bạc với Đại Tráng, nhờ mỗi ngày dùng máy kéo tới trại vịt chở chân vịt sống về. Xong xuôi chở huyện bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-417.html.]
Họ nhờ công, mỗi ngày đều trả cho Đại Tráng một ít tiền còm.
Thôn bảo dưỡng máy kéo cũng ngốn ít tiền, nay chia đều phí xe, ít nhiều cũng thu hồi chút vốn, tiện cho bà con.
Ngay cả nhà trưởng thôn cũng cử chủ nhiệm phụ nữ học cho bằng công thức.
Nồi chân vịt đầu tiên làm thơm lừng góc bếp. Vốn dĩ để nguội ngâm thêm cho thấm đẫm hương vị.
trưởng thôn thèm rỏ dãi, rót sẵn một chén rượu trắng để cạnh bên: “Vớt cho mấy cái coi!” Bình thường ăn bỏ tiền mua, nay nhà làm, lúc nào thì ăn lúc .
Chủ nhiệm phụ nữ bật ngao ngán: “Ông ơi, cái còn để dành bán đó chứ!”
Trưởng thôn phẩy tay: “Mấy cái nhằm nhò gì!”
Chủ nhiệm phụ nữ đành vớt cho ông năm chiếc. Tuy chẳng mấy miếng thịt, nhưng khi đưa lên miệng gặm thì tan , mềm mại thấm đẫm gia vị, chút cay nồng tê tê đầu lưỡi, khiến ăn một miếng thêm.
Trưởng thôn vô cùng cảm thán: “Con bé Lục Ngọc giỏi tìm tòi thật, ở cái khoản ăn uống thì đúng là ai bì kịp với nó.”
Chủ nhiệm phụ nữ gật gù: “Đấy là điều đương nhiên! Năm nhà họ Phó cưới con bé Lục Ngọc, nhiều còn chê, chứ bây giờ ai mà chẳng nể phục. Cưới Lục Ngọc về quả thật là quyết định sáng suốt nhất của nhà họ Phó .”
Chủ nhiệm phụ nữ : “Sau chắc còn mua một cái cân nữa.”
Người làng bàn bạc với , thống nhất bán một tệ một cân. Ai nấy đều cam kết phá giá, nếu làm bậy thì chẳng ai kiếm chác gì cả.
Trưởng thôn xua tay: “Một cân áng chừng tám cái, thì cứ bán theo lượng cho tiện! Năm hào bốn chiếc, một tệ tám chiếc!” Đỡ mua cân, cái cân cũng tốn kém phết.
Chủ nhiệm phụ nữ lo lắng: “Vậy chẳng cứ lựa cái lớn mà mua , đến lúc đó còn cái nhỏ thì bán cho ai?”
Trưởng thôn : “Cái nhỏ thì cứ một tệ mười cái, miễn lỗ vốn là .”
Chủ nhiệm phụ nữ ừm một tiếng, dặn dò con trai và con dâu bán.
Vì hai vợ chồng đều là cán bộ thôn, bán hàng vẻ tiện cho lắm.
Trưởng thôn xưa nay ít khi nhúng tay việc nhà, chuyện đều do chủ nhiệm phụ nữ quyết đoán.
Trưởng thôn vui vẻ nhấp chén rượu trắng, gặm thêm miếng chân vịt, ăn ngon lành, nhấm nháp lắc đầu tấm tắc khen.
---