Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:38:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị cả là điều, hiểu lẽ. Năm đó, nếu nhờ Lục Ngọc tay cứu chị thoát khỏi cảnh hoạn nạn, thì cuộc sống an nhàn, thoải mái như bây giờ.

Thấy Lục Ngọc ý nhờ vả, chị chẳng hỏi han gì nhiều đồng ý ngay, chỉ riêng tấm lòng thẳng thắn và nhiệt tình đó thôi cũng đủ khiến Lục Ngọc cảm kích vô cùng.

Lục Ngọc : “Công việc của em ở huyện khá bộn bề, tuy thuê mướn mấy làm , nhưng chẳng ai đủ khả năng quán xuyến việc cả.”

Chị cả Lục đáp: “Bây giờ sức khỏe của chị hơn nhiều .”

Chị cả Lục Ngọc nhờ vả ai bao giờ, nên hôm nay cô em gái đặc biệt tìm tới chắc chắn là chuyện quan trọng. Chị vội : “Vậy chị thưa với một tiếng .”

Lục Ngọc : “Em cùng chị!” Cô cũng khá lâu gặp Lục.

Vừa tới, quả nhiên thấy cha Lục đang ở chuồng heo, tay thoăn thoắt quét dọn.

Lục Ngọc cất tiếng gọi , cha cô đều ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Thấy hai chị em Lục Ngọc định bước gần, Lục vội vã khoát tay: “Các con cứ yên ở đó! Chỗ nặng mùi lắm, đợi dọn dẹp xong xuôi sẽ ngay!”

Lời dứt, hai làm việc nhanh hơn hẳn, thu dọn phân trong một cái thùng lớn.

Phân cả thôn cần dùng để ủ phân bón. Nhà họ Lục bán ruộng, giờ chuyên tâm việc nuôi heo.

Dọn dẹp đơn giản xong, Lục tháo tạp dề xuống, rửa tay sạch sẽ mới bước gần, bà hỏi: “Có chuyện gì hai đứa?”

Chị cả Lục bèn kể chuyện Lục Ngọc tìm chị xuống huyện phụ giúp công việc.

Mẹ Lục xong, gật đầu : “Cứ , hai chị em các con ở với , cũng lo lắng gì nhiều.”

Lục Ngọc giờ đây là cả thôn đều công nhận, tiếng tăm lẫy lừng. Mẹ Lục nghĩ, nếu hai chị em ở bên , cùng đùm bọc nâng đỡ, thì còn gì bằng. Dẫu , chị em ruột thịt vẫn cận và tin cậy hơn ngoài nhiều.

Thấy Lục đồng ý nhanh chóng như , Lục Ngọc bèn : “Vậy thì hôm nay chúng con sẽ cùng về luôn.” Cô cũng mua căn nhà to rộng ở huyện , chị cả và Tiểu Bảo thể tạm thời về đó ở cùng cô.

Lục Ngọc dặn dò thêm: “Chị nhớ sắp xếp đồ đạc gọn gàng, mang theo cả sổ hộ khẩu nữa. Sau em sẽ xem thử cách nào xoay sở cho Tiểu Bảo học đàng hoàng huyện .”

Chị cả Lục thấy tin mừng đến , mừng rỡ cảm kích khôn xiết, vội : “Chị cả ơn em nhiều lắm.”

Chị chỉ duy nhất đứa con gái bé bỏng , nếu con bé học tử tế thì sẽ lấy chồng sớm, chịu khổ như chị ngày xưa nữa. Con gái học vấn mới thể mở rộng tầm mắt, tương lai xán lạn .

Lục Ngọc : “Thôi bây giờ em về nhà chồng ăn cơm đây, đợi ăn cơm xong sẽ tới tìm chị, chúng cùng xe xuống huyện nhé.”

Chị cả : “Ừ, em mau .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-390.html.]

Quay về ăn bữa cơm, Tiêu Thái Liên các con chỉ ở chốc lát, lòng bà hết mực thương xót. Sợ họ ở trong huyện tốn kém đủ điều, lúc còn chuẩn tận mấy loại rau khô cho họ mang theo.

Các con mà bà rơm rớm nước mắt.

Lục Ngọc : “Mẹ, tuần chúng con vẫn sẽ về mà.”

Chị ba Phó cũng ở bên khuyên nhủ: “ , huyện với thôn gần thế , nếu nhớ chúng, lúc nào cũng thể lên thăm! Đến lúc đó con cùng nhé.”

Tiêu Thái Liên vội vàng lau nước mắt, : “Mẹ nhớ chúng , nhớ ai hết.”

Lúc Lục Ngọc rời , chị cả và Lục Bảo cùng cô.

Tối đó, họ đến căn biệt thự kiểu Tây trong huyện của Lục Ngọc, bước , chị cả đầu tiên thấy một căn nhà lộng lẫy đến , sững sờ thốt nên lời: “Đây… đây chẳng là cung điện !”

Chị từng thấy căn nhà nào rộng rãi, khang trang và lộng lẫy như .

Nhà Lục Ngọc nhiều phòng dành cho khách, cô sắp xếp cho hai con họ mỗi một phòng riêng.

Cô cháu gái Lục Bảo của Lục Ngọc đầu phòng riêng của , vui vẻ xoay vòng vòng.

Lục Ngọc cô bé, Lục Bảo liền hổ chui phía , đôi má đỏ bừng.

Trước đây chị cả Lục Lục Ngọc năng lực, nhưng Lục Ngọc ngừng khiến chị đổi cách .

Em thể từ trong thôn mà cuộc sống như bây giờ, thật sự tầm thường.

Tối đó, Lục Ngọc còn đặc biệt chuyện với chị cả một lúc: “Chị giúp em trông nom quán xuyến việc buôn bán nhé.” Cô cần một tin cậy ở bên cạnh.

Chị cả Lục vốn tưởng đó là việc vất vả, Lục Ngọc còn thuê năm phụ nữ giúp việc, chị ngây chớp chớp mắt, cả buổi vẫn tỉnh hồn .

Lục Ngọc : “Em thể để chị làm công, mỗi tháng em trả chị một trăm tệ.”

Chị cả Lục mức lương dọa giật : “Sao trả nhiều như ?”

Lục Ngọc chị cả Lục vốn tiết kiệm, nhưng những năm qua vẫn chút tích lũy nào, bây giờ con cái cũng dần lớn, nhiều khoản cần dùng tiền.

Có chị cả Lục ở đây cô cũng yên tâm hơn, nếu mỗi ngày làm ăn bảy tám trăm tệ, nếu giao cho ngoài, e rằng họ sẽ “ăn chặn”, bớt xén năm tệ tám tệ, khác căn bản thể nào phát hiện .

Có chị cả Lục giúp quản lý, ngăn chặn hành vi , trả một trăm tệ thật sự tính là nhiều.

---

Loading...