“ , còn khu nhà lưới trồng rau nữa!”
Lợi nhuận từ khu trồng rau đặc biệt thì ai nấy cũng đều rõ. Bây giờ nếu biến thành tài sản riêng, ai giao khu đó, chẳng đó sẽ phất lên nhanh chóng ?
Chuyện trưởng thôn cũng mất nhiều thời gian để suy tính thấu đáo.
Trưởng thôn : “Ruộng sẽ chia theo đầu , mỗi nhà đều phần!”
Thôn dân : “Nếu chia đều, mà rơi đất thì làm hả trưởng thôn?”
Năng suất giữa đất và đất khác biệt một trời một vực.
Trưởng thôn : “Nếu ai nhận đất , sẽ thêm một thứ khác để bù đắp cho .”
“Vậy khu nhà lưới trồng rau thì ?”
Trưởng thôn : “Sau khu trồng rau đặc biệt sẽ giải tán bộ. Mọi thể tự lập vườn rau, chuyện thì tự quyết định, làm ruộng thì làm, trồng rau thì trồng. Mà các giáo sư cũng đều chuyển hết !”
Mọi vốn còn đang đắn đo xem khu trồng rau sẽ quy về tay ai, các giáo sư sẽ giải tán, trong lòng lập tức hoang mang, mất phương hướng: “Tại họ ? Là chúng làm sai ?”
Trong lòng tất cả căng thẳng và đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-373.html.]
Trưởng thôn : “Không là vì chúng , các giáo sư chuyển , họ cũng bắt đầu tự làm ăn riêng !” Mô hình hợp tác đây dần giải tán, họ tự sản xuất, tự buôn bán đều tách lẻ.
Trưởng thôn tiếc nuối: “Nghe lãnh đạo huyện , những kinh nghiệm xây dựng nhà lưới và một giống cây cũng sẽ phổ biến cho các thôn khác!” Trong đó, tài liệu trồng rau chi tiết, chỉ cần dựa theo làm là ai cũng thể làm .
Lời quả thực như đổ thêm dầu lửa. Đây là khu trồng rau đặc biệt, là cần câu cơm chính của thôn, họ giữ bí mật hai năm trời mới làm quy mô như . Nếu phổ biến khắp nơi thì còn hòng bán giá cao nữa ?
Trưởng thôn : “Khi thời thế đổi, các ngăn cản nổi ? Mặc kệ thế nào, dù chúng cũng nhiều kinh nghiệm hơn khác hai năm . Cùng lắm thì bán rẻ một chút, chung quy cũng đến nỗi lỗ vốn!”
Người già trong thôn thở dài: “Làm tập thể nhiều năm như , giờ tổ chức bỏ rơi chúng , chúng sợ lắm!” Cảm giác giống như tới tuổi trung niên mất chỗ dựa .
Trưởng thôn : “Chuyện cũng thể làm khác, thôn nào cũng cải tổ, sẽ hơn thôi!” Ông lời , nhưng trong lòng cũng chẳng chút tự tin nào.
Trưởng thôn để ai kịp phản ứng, dứt khoát : “Tất cả cán bộ thôn tập trung về ủy ban thôn họp ngay, chúng bàn bạc và sắp xếp cụ thể việc chia đất, hôm nay sẽ tiến hành phân chia cho bà con.”
Một khi bắt tay việc, thì làm thật nhanh gọn, dứt khoát. Lục Ngọc gật đầu đồng tình, lập tức bắt tay công việc. Có nhiều tài sản chung của tập thể cần kiểm kê, Lục Ngọc đưa một ý kiến, giúp trưởng thôn giải quyết một vấn đề lớn nhất.
Một lát , các cán bộ thôn lượt bước , ngoài sân vẫn còn rộn rã tiếng bàn tán. Trưởng thôn dẫn theo mấy cụ già uy tín nhất làng thực hiện việc phân định ranh giới ruộng đất. Vốn dĩ trưởng thôn làm việc công bằng, nay thêm các bậc trưởng bối trong thôn giám sát, nên cũng ý kiến gì đáng kể. Ruộng đất đều chia đều, Lục Ngọc, Phó Cầm Duy và Tiểu Tích Niên cũng phân một phần. Dĩ nhiên, nhân khẩu càng đông thì càng lợi, như nhà họ Phó chẳng hạn, họ chia nhiều hơn. Lục Ngọc bảo trực tiếp làm ruộng, nên bộ đất cô giao hết cho chồng quán xuyến! Mẹ chồng lập tức tủm tỉm : “Vậy , sẽ đưa con tiền thuê đất.” Dù thì tiền cũng đủ cho chi tiêu một năm của cả nhà.
Việc chia đất diễn khá nhanh chóng, đó là khâu quan trọng nhất. Điều mà mong mỏi nhất chính là việc phân chia các tài sản tập thể: chuồng heo, nông cụ và máy kéo. Trưởng thôn tuyên bố: “Tất cả những thứ trong thôn sẽ đấu giá công khai, chỉ thu tiền mặt, chấp nhận ghi nợ. Số tiền thu khi bán sẽ chia đều cho bà con trong thôn.” May mà Lục Ngọc kịp thời đề xuất ý kiến cho trưởng thôn. Nghe , lòng cũng phần nào yên tâm, ai nấy đều cảm thấy công bằng. Tuy nhiên, vì chính sách sự đổi quá lớn, nhiều bà con thôn dân vẫn còn hoang mang, thực sự an lòng. Rõ ràng việc thông báo xong, đất đai cũng chia, thể về nhà, nhưng ai chịu về. Giờ đây ruộng đồng thuộc về nhà , vui mừng khôn xiết, cũng mang nỗi thất vọng, mất mát riêng. Bà con thôn dân thấy ba con Lục Ngọc vẫn còn ở đó, vội vàng chặn cô hỏi: “Ruộng nhà cô giao cho chồng làm hết , cô tính làm gì?” Lục Ngọc đáp: “Có lẽ sẽ lên huyện mở một cửa hiệu nhỏ.” Vừa nãy cô đến gặp trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ để xin thôi chức, hai vị cũng khuyên can cô.
---