--- Chị Hai Lục Về ---
Đầu óc của trưởng thôn Vương vẫn vô cùng nhạy bén.
Họ bán rau củ quả trái vụ, bất luận là về chất lượng giá cả đều theo hướng hàng hóa cao cấp, đồ đắt vì hiếm. Nếu bày bán tràn lan khắp nơi, liệu họ còn giữ giá cao ?
Vì , ông kiên quyết từ chối lời đề nghị mở rộng quy mô sản xuất quá nhanh của trưởng thôn Bạch.
Trưởng thôn Vương vốn là một đàn ông trung niên nghiêm túc, nhưng dạo ông lúc nào cũng tươi rói, mặt luôn mang theo một nụ rạng rỡ! Ông trong thôn tấp nập như con gà rừng, lúc thì chạy tới nơi , lúc tất bật tới nơi khác.
Trưởng thôn thấy Lục Ngọc liền vẫy tay gọi cô , hỏi: “Cháu xem, nếu chúng tiếp tục mở rộng quy mô, liệu bán chạy ?”
Bây giờ trong đầu ông một ngày thể nảy mấy ý tưởng. Không với ai, thấy Lục Ngọc nên gọi cô tới.
Lục Ngọc đáp: “Bán chạy chứ ạ, nếu hết, còn các huyện lân cận, thậm chí là tỉnh thành nữa!”
Lục Ngọc khiến trưởng thôn Vương lập tức yên tâm, : “Chúng bán trong huyện là , tỉnh thành thì cứ từ từ tính .”
Vừa nhắc tới chuyện bán rau tỉnh, trưởng thôn nhớ tới Lục Kiều.
Ông : “Trước đây Lục Kiều còn làm thêm nghề phụ, cho cô một cơ hội nhưng cô chẳng dụng tâm! Làm vẫn nên thực tế thì hơn.”
Lục Ngọc hiểu rõ, : “Phải ạ!” Cô lâu thấy cái tên Lục Kiều .
Dù Lục Kiều cũng là sống từ kiếp , nếu thật sự thể đặt chân xuống đất, chịu khó làm ăn, lẽ cũng tới nỗi nào.
Giờ trưởng thôn đang bận lo liệu cho việc dựng lều bạt, chẳng mấy chốc tới gọi ông , bảo lấy bạt chống mưa từ nhà kho về. Lục Ngọc ở , cùng đóng gói hàng hóa.
Mấy thím ở đây ai nấy đều là tháo vát, cần Lục Ngọc bận tâm nhiều, cô chỉ phụ tay chỉnh đốn những thứ cần thiết là thỏa.
Bận rộn suốt cả buổi sáng, Lục Ngọc bỗng bí thư thôn phái tới gọi cô, là điện thoại.
Lục Ngọc như sực tỉnh điều gì đó, vội vã chạy .
Khi nhấc ống , Lục Ngọc vẫn còn thở hổn hển.
Đầu dây bên , giọng quen thuộc của Phó Cầm Duy truyền đến, : “Bọn tới nơi !”
Gọi điện thoại ở bưu điện vẫn còn tốn kém, hơn nữa ngoài làm công tác, Lục Ngọc vốn cần thiết gọi. Thế nhưng, cô nhận cuộc gọi vẫn thấy vui khôn xiết.
Tay Lục Ngọc siết chặt ống : “Ừm, ở đó cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé.”
Giọng Phó Cầm Duy trầm ấm đầy từ tính: “Anh nhớ em một chút, em nhớ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-286.html.]
Những lời như , mặt cô , huống chi là qua chiếc điện thoại. Dù đối phương đang áp sát tai ống , cứ như một đôi tình nhân thủ thỉ, nhưng Lục Ngọc vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Mấu chốt là nơi nhận điện thoại là văn phòng của bí thư thôn, mà ông chỉ cách đó chừng hai mét, đang báo ở góc .
Lục Ngọc thực sự thể thốt những lời thẹn thùng đó, cố gắng lắm mới chỉ “ừm” một tiếng.
Quả nhiên, đầu dây bên vang lên tiếng vui vẻ của .
Phó Cầm Duy : “Anh sẽ mau chóng về thôi!”
Lục Ngọc cứng nhắc gật đầu, nhưng nghĩ lẽ thấy, liền thêm: “Anh về , em sẽ nấu nhiều món ngon đãi .”
Lục Ngọc sang chiếc đồng hồ báo giờ tường, quá hai phút bốn mươi giây. Vượt qua mỗi phút là trả thêm phí.
Lục Ngọc : “Thôi, cúp máy nhé.”
cả hai đều nỡ dập máy. Cuối cùng, vẫn là Lục Ngọc dứt khoát hơn, cúp điện thoại cái "cạch".
Tuy rằng cũng chẳng gì đặc biệt, nhưng tâm trạng u uất cả ngày của Lục Ngọc lập tức phấn chấn hẳn lên.
Lục Ngọc bước khỏi văn phòng, từ đằng xa thấy con gái của chị cả – bé Lục Bảo – chạy tới, reo lên: “Dì út, dì Hai về kìa!”
“Chị Hai?” Lục Ngọc thoáng kinh ngạc, cũng vui mừng khôn xiết.
Cô lập tức vội vã về nhà họ Lục. Vừa tới nơi, thấy chị Hai Lục tay xách nách mang bao nhiêu là túi lớn túi bé, là quần áo cũ mang về nhà.
Số quần áo nếu đem giặt hàng ngày thì dùng lâu.
Chỉ những thích thực sự, ruột thịt mới đem biếu tặng như .
Mẹ Lục : “Nói hôm nay nấu món ngon đãi các con!” Vừa xong, bà liền lấy món thịt khô hun khói, thứ mà ngày thường cả nhà nỡ đụng tới.
Loại thịt khô mùi hun khói đặc trưng, thơm ngon. Cứ thái đại vài miếng cũng đủ ăn lâu .
Chị Hai Lục thấy sắc mặt chị cả tươi tắn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bé Lục Bảo cũng thích dì ruột thịt của , vẫn luôn nhảy tưng bừng bên cạnh như một chú thỏ trắng nhỏ.
Mẹ Lục hỏi: “Con về một , thế mấy đứa nhỏ nhà con ?”
Chị Hai Lục sinh hai con trai, nhưng bao giờ dẫn chúng về đây.
Chị Hai : “Hai thằng nhóc đó ngày thường vốn chẳng thấy tăm , dẫn chúng theo làm gì.” Thực là nhà họ Lục quá nhỏ, đủ chỗ để ở.
---