Anh Cả trong nhà chẳng khác nào con trâu vàng, quanh năm lầm lũi, kiệm lời, nhưng hễ nhắc đến công việc thì luôn là xông pha đầu tiên, hề nề hà, một lòng một vì gia đình.
Anh Hai dứt lời, Cả liền lắc đầu: “Để chú Hai thì hơn, tính tình chú hiền lành, khéo léo.”
Một chân công việc béo bở như , ngoài mơ cũng chẳng tới lượt, mà hai em họ cứ khiêm nhường nhường qua nhường .
Bà Tiêu Thái Liên thấy em họ vì miếng cơm manh áo mà sinh hiềm khích, liền dứt khoát phán: “Thôi , làm chủ, để thằng Cả !”
Người bà Tiêu Thái Liên thương yêu nhất là thằng út Phó Cầm Duy, nhưng thằng Cả là con trai đầu lòng, cũng là đứa bà một tay nuôi nấng từ thuở bé thơ.
Hơn nữa, con trai cả cũng lớn tuổi, bà sợ khó mà kiếm việc làm định cho , dẫu thì cái tuổi tác bày đấy .
Mẹ chồng dứt lời, coi như chuyện định đoạt, thể đổi.
Chị Cả vui mừng mặt, vội vã cảm ơn chồng rối rít. Lục Ngọc liếc , thấy những còn đều ngẩn tò te, đặc biệt là chị Hai và chị Ba, mặt mày sắp xị như cái bánh đa nhúng nước.
Anh Cả còn ngượng ngùng hỏi Phó Cầm Duy về mấy mối quan hệ xã giao ở cung tiêu xã. Dù thì cũng từng làm ở bên ngoài, chỉ sợ làm tròn bổn phận.
Phó Cầm Duy bên cạnh, kiên nhẫn an ủi Cả, động viên cứ yên tâm.
Lục Ngọc thấy chị Hai và chị Ba ghé sát đầu , thì thầm to nhỏ lén lút trong buồng, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó.
Cô đưa mắt chồng một cái, bà chỉ im lặng, thêm lời nào.
Trong nhà chỉ duy nhất một suất làm việc. Việc chọn ai, bỏ ai, làm tránh khỏi việc khác sẽ ý kiến nọ, quả thực khó để cân bằng lòng .
Chị Hai vốn dĩ mối quan hệ với chị Cả, nhưng gặp chuyện thì khỏi chút oán trách trong lòng: “Sao những chuyện như cứ mãi đến lượt chúng chứ?”
Chị Ba Phó bĩu môi: “Ai bảo chị Cả mang bầu đúng lúc làm gì, cứ như thể thiên hạ ai từng mang thai bao giờ ! Sao đây chẳng thấy chuyện , bây giờ chị Cả đúng là ở trong ổ phúc , bánh trứng gà trong nhà cứ thi thoảng cung ứng, còn cả sữa trâu để bồi bổ. Bây giờ chân công việc ngon lành cũng là của họ hết!”
Chị Hai thở dài: “Thôi đành , chúng cái may mắn đó .”
Chị Ba liền phản bác, giọng điệu mang theo vẻ ganh tỵ thấy rõ: “Cái gì mà chứ! Sau chị bảo chồng chị cố gắng một chút, chúng cũng tìm cách mang bầu, chẳng cũng sẽ tất cả ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-283.html.]
Chị Hai Phó liền bực bội : “Sao bản em tự đẻ lấy mà hưởng !” là cái miệng vợ chú Ba lúc nào cũng nhanh nhảu, giữ ý tứ, lời thì khó lọt tai.
Chị Ba thấy thế vội vàng xòa: “Ấy chết, em chỉ là đùa chút thôi, xem chị kìa, tưởng thật chứ!” Mãi một lúc , chị mới lấy chút lý trí.
Chị vội vàng thêm: “Thôi , dù thì việc cho Cả cũng là điều hợp lý. Chúng nên để lộ vẻ bất mãn ngoài, bởi chắc chắn chú Út sẽ còn phát triển hơn nữa. Nếu chú việc gì xoay xở kịp, chẳng vẫn cần đến nhà giúp đỡ ? Chúng đừng vì cái lợi nhỏ mắt mà đánh mất cái lợi lớn lâu dài, để khiến khác tổn thương tình cảm!”
“Thôi , lời ý dở gì cũng chỉ mỗi em là giỏi thôi.” Chị Hai thở dài cảm thán một câu: “Chị đây còn lớn hơn em một tuổi lận, lẽ nào những điều chị ?”
Nhìn hai vợ chồng chú Út, giờ đây Lục Ngọc là cán bộ thôn, còn chú Út là một sinh viên đại học. Bất luận là về học thức tầm xa trông rộng, họ đều thể nào sánh bằng.
Phó Cầm Duy ngay cả bát cơm sắt định cũng dám dứt bỏ, kiên quyết tự gây dựng sự nghiệp. Chắc chắn , sự nghiệp của chú sẽ còn lớn mạnh hơn gấp bội.
Thế nên, việc gì vì chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ, chẳng lợi lộc gì, còn chuốc thêm bực dọc . Chi bằng cứ giả vờ như chuyện gì xảy , giữ hòa khí là hơn.
Hai cô con dâu đều là đầu óc, chỉ cần suy tính một chút là liền hiểu thấu đáo lẽ.
Thế nhưng lỡ tỏ thái độ , sợ khác để bụng, hai chị em dâu liền vội vàng cứu vãn tình hình. Ra ngoài gặp chồng, họ : “Hôm nay chúng nấu chút gì ngon nhé!”
Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Chỉ giỏi ăn uống thôi!” Thực , bà cũng lén lút quan sát hai cô con dâu, thấy chúng để bụng chuyện , bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ngọc xào thêm một mẻ gia vị kho cổ vịt, đủ dùng cho năm ngày.
Từ xa thấy tiếng Lưu Bàng tìm tới, : “Tôi đến nhà chị, thấy ai nên mới chạy qua đây.”
Lưu Bàng ha hả, nhưng cảm thấy bầu khí chút khác thường. Phó Cầm Duy đang gánh nước, chỉ Lục Ngọc lén lút cho : “Phó Cầm Duy thôi việc ! Anh làm cùng .”
Chuyện cả nhà bàn bạc xong xuôi, với thôn mà cứ âm thầm triển khai , ngày nào ngày đó.
Lưu Bàng chút kích động, nhưng cũng dám biểu lộ ngoài.
Lần tới là để vận chuyển năm trăm cân rau đến xưởng lò xo của thôn. Lưu Bàng dẫn Lục Ngọc và Phó Cầm Duy huyện , đợi đến chuyến chở hàng thứ hai sẽ tập hợp với hai .
Trong chuyến chở hàng thứ hai, Lục, chủ nhiệm phụ nữ, và cả vợ của bí thư thôn – thím Lâm Thúy Hoa – cùng .
---