Lục Ngọc nghĩ bụng, nên làm những việc lớn hơn. Ba nghìn tệ trong ngân hàng, ngoài chẳng ai .
Là một cán bộ thôn, nếu cứ mãi khác dòm ngó, gây điều tiếng thị phi, cô thà dứt khoát xin thôi chức vụ .
Trưởng thôn xong giật , vội vàng : “Đang yên đang lành xin thôi chức? Chẳng lẽ vì mấy kẻ tiểu nhân gây sự ư!”
Chưa đợi Lục Ngọc lên tiếng, trưởng thôn sốt sắng mắng mỏ: “Mấy kẻ đó chỉ là thấy tiền sáng mắt thôi! Cháu cứ yên tâm, nhất định sẽ xử lý chúng thật nghiêm!” Càng ông càng tức tối, lao ngoài ngay lập tức.
Người đầu tiên ông trị chính là Lý Đại Nguyên và chị Lý, hai kẻ bình thường chẳng làm tích sự gì, chỉ giỏi cái miệng tóp tép khác.
Lục Ngọc vội vàng kéo tay trưởng thôn , khuyên nhủ: “Chuyện đó qua , thôi ạ!”
Trưởng thôn thở dài: “Haiz, khó khăn lắm thôn mới một cán bộ đầu óc sáng suốt, làm việc thực tế như cháu. Những gì cháu cống hiến cho thôn, đều ghi nhận, đều nhớ rõ cả!”
“Đừng vì mấy kẻ tiểu nhân giở trò mà nản lòng, cháu nhé.”
Quả thật Lục Ngọc bản lĩnh hơn , chỉ lãnh đạo huyện quý trọng, ngay cả trưởng thôn Bạch của Bạch Gia Thôn bên cạnh cũng ngừng chú ý đến cô.
Người còn đang tìm cách ca ngợi Lục Ngọc kịp, mà mấy kẻ trong thôn ỷ thế ức h.i.ế.p cô, thật thể thống gì. Nếu chuyện mà đồn ngoài, khác còn tưởng trưởng thôn như ông năng lực, tài cán!
Bạch Gia Thôn bán đậu phụ thối chiên giòn liên tiếp hai ngày, buôn bán cực kỳ rầm rộ.
Các thôn lân cận đều đang xì xào bàn tán về chuyện , cũng ngóng đôi ba câu. Giờ đây ai cũng , phương pháp làm món ăn độc đáo là do trưởng thôn Bạch bỏ năm trăm tệ mua từ tay Lục Ngọc.
Bạch Gia Thôn vốn xưởng đậu phụ riêng, họ thu mua đậu với giá rẻ mạt, giờ đây mỗi ngày đều kiếm tiền tấn.
Người ở đây ai cũng ngốc nghếch, đều tính toán. Tính như , con lợi nhuận khiến ai nấy đều đỏ mắt ghen tị.
Quả thật rằng, món đậu phụ thối ngửi thì hôi, nhưng ăn thơm ngon khó cưỡng. Ăn một ăn nữa. Cộng thêm dạo xong vụ thu hoạch, trong túi ai cũng rủng rỉnh đôi chút tiền mặt, hai hoặc ba góp tiền mua một phần, mỗi ăn một miếng cũng chẳng tốn là bao.
Ngày ngày tới ăn đậu phụ thối còn trở thành một thú vui thời thượng trong vùng.
Cũng lén lút tới tìm Lục Ngọc, mua phương pháp làm đậu phụ thối. Chỉ riêng trong thôn thì thể mua đáng là bao? Nếu đưa trong huyện hoặc đến một nơi lớn hơn chút, thế thì còn ăn nên làm hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-236.html.]
Thế nhưng Lục Ngọc quyết bán cho bất kỳ ai khác. Trưởng thôn Bạch chuyện , còn đặc biệt mang hai mươi quả trứng gà tươi tới cảm ơn cô. Dù thì phương pháp vẫn trong tay Lục Ngọc, bán là quyền của cô .
Có thể cưỡng sức hấp dẫn của đồng tiền trong tình huống , chứng tỏ cô gái quả thực lợi hại.
Việc kinh doanh đậu phụ thối chiên giòn của Bạch Gia Thôn vẻ sẽ làm ăn lâu dài. Càng làm càng thấy lợi, bây giờ trong thôn phổ biến việc rủ rê bạn bè, đến thưởng thức đậu phụ thối.
Người của thôn Đại Vũ sốt ruột yên, họ bắt đầu xúi giục trưởng thôn: “Chúng cũng bán đậu phụ thối chứ!” Dù thì xưởng đậu phụ của thôn nhà vẫn còn đó, Bạch Gia Thôn thể bán, thì thôn cũng thể.
Trưởng thôn Vương : “Thôi, cứ để yên đó thì hơn.”
Chuyện ông là một hướng lâu bền hơn. Chỉ cần Lục Ngọc vẫn ở trong thôn, tới lúc đó dĩ nhiên sẽ còn nhiều cách làm ăn hơn, hà tất tranh giành cái lợi nhỏ mọn .
Dân làng xong liền lo lắng: “Sao thể làm chứ? Bạch Gia Thôn hái bao nhiêu là tiền ?”
Nhìn thấy cảnh Bạch Gia Thôn ngày ngày hái tiền từ món đậu phụ thối, dân làng khỏi đỏ mắt thèm thuồng, trong lòng dấy lên bao nỗi ngổn ngang.
Trưởng thôn Vương : “Đậu phụ thối chiên giòn là do làm , các chú thể ? Không những chẳng kiếm đồng nào, mà còn rước họa .”
Không trưởng thôn nghĩ tới điều gì, ông thở dài : “Ai nấy đều nông cạn, đây thấy Lục Ngọc kiếm chút tiền, kẻ còn tố cáo cô bé tận huyện.” Nhắc tới chuyện , ông liền lộ rõ vẻ bất mãn.
Khi đó, ông trưởng thôn dùng lời lẽ khéo léo lắm mới tạm thời khuyên nhủ Lục Ngọc.
Rồi đặc biệt mở cuộc họp cán bộ trong thôn, phê bình nghiêm khắc những bụng trong sáng. Chẳng mấy chốc, tin tức từ cuộc họp lan truyền khắp thôn, khiến bà con ai nấy đều bừng tỉnh.
Quả thực Lục Ngọc bản lĩnh, chỉ trổ chút tài mọn đủ cho Bạch Gia Thôn làm ăn phát đạt .
Làm phật ý Lục Ngọc lúc chẳng là tự đào mồ chôn ?
Chẳng lẽ họ quên rằng, một khi nếm mùi tiền bạc, mấy ai còn cam tâm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chịu cảnh vất vả như thuở nào nữa?
Nhất thời, tiếng tăm Lục Ngọc nổi như cồn khắp thôn Đại Vũ.
---