Trưởng thôn nghĩ ngợi : “Sau mở họp, cô nhắc chuyện trong cuộc họp.” Ông cảm thấy vẫn là lớp trẻ bây giờ đầu óc nhanh nhẹn, ý tưởng và đề xuất quả tồi chút nào.
Mở lớp bình dân học vụ quy mô thôn, đây vẫn là chuyện từng .
Lục Ngọc nhắc chuyện trong cuộc họp cán bộ thôn, nhận sự hưởng ứng nhiệt tình của .
Các cán bộ thôn khác hẳn vì thấy đề xuất ho, chỉ là để những nhàn cư vi bất thiện, rảnh rỗi quá sinh chuyện.
Thêm nữa, trưởng thôn cũng xem trọng việc , các cán bộ khác thấy cũng thuận đà đẩy thuyền, chả mấy chốc đồng ý.
Chuyện thầy cô giáo cho lớp xóa mù chữ cũng giải quyết thỏa. Trong thôn vài ba thanh niên trí thức, vốn còn hi vọng trở về thành phố, họ cũng đang rảnh rỗi, thể đến dạy bà con học chữ nghĩa.
Trưởng thôn thấy đều gật gù tán thành, bèn : “Bà con ráng mà tuyên truyền một chút, để bà con lối xóm đều chịu khó đến lớp!” Ông tỏng tính nết trong thôn, bình thường lao động thì , chứ hễ bảo học hành là ai nấy cũng tìm cách trốn tránh.
Chuyện trong thôn sẽ mở lớp xóa mù chữ nhanh chóng lan truyền.
Ấy thế mà phản ứng của làng chẳng mấy nhiệt tình như tưởng. Tuy học xóa mù chữ tính điểm công, nhưng thôn vốn keo kiệt, điểm công cho việc học hành cũng chẳng bao nhiêu, học ròng rã hai ngày trời mới vẻn vẹn nửa điểm công.
Chưa gì nản chí than thở: “Tui già cả , đầu óc giờ còn nhanh nhạy như , học làm chi cho mệt!”
“Phải đó đó, học hành là chuyện của lớp trẻ tụi bây!” Ai nấy đều thiết học, thà ở nhà còn hơn cầm sách chữ. Cả đời từng mặt chữ, giờ bảo sách thì đầu óc cứ ong ong như nổ tung.
“Hồi nhỏ còn chẳng học, giờ học làm chi. Không học , học , trong nhà còn bao nhiêu việc đang chờ!”
“Tôi thấy học hành cũng chẳng ích lợi gì. Như cái thằng Phó Cầm Duy đó, học giỏi thi đỗ đại học, cuối cùng cũng về huyện làm việc!” Chẳng bù cho thời xưa, học hành còn mong làm ông quan to.
Mấy phía liền ồ lên, trêu chọc: “Cứ như thể cung tiêu xã thì dễ lắm bằng. Người năng lực thực sự mới biên chế nhà nước, mới cưới con bé Lục Ngọc đó chớ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-200.html.]
Ai nấy phá . Mấy tay trong thôn vốn nổi tiếng lắm điều, buôn chuyện, thường chẳng họ.
Trưởng thôn thấy ai nấy đều ủ rũ, mấy hào hứng, bèn cất giọng tuyên bố: “Tất cả đều học! Ngay cả tên của mà còn thì còn thể thống gì nữa?”
Sau đó, ông bổ sung thêm: “Bà con cứ xem ông Dương Bạch Lao đó thì . Vì chữ mà ép ký giấy đồng ý gả bán con gái . Nếu ông chữ, liệu đến nông nỗi ?”
Đám đông vẫn cãi chày cối, khăng khăng rằng tên thì ai chẳng , nhưng bảo thì chịu.
Trưởng thôn thấy nhiều mà ai nấy vẫn cứ cự nự, bèn : “Mấy , bình bầu thôn tiên tiến, quy định tỉ lệ chữ đạt năm mươi phần trăm mới đó! Muốn xóa mù chữ thành công, hai trăm chữ Hán, chỉ tên thì gì đáng tự hào!”
Người trong thôn , ai nấy đều một niềm tự hào khó tả.
Nếu chỉ là vì bản , e rằng họ sẽ chẳng mấy tự nguyện học.
nếu là để tập thể nở mày nở mặt, để thôn bình bầu thôn tiên tiến gì đó, thì thêm vài phần nhiệt tình.
Có bên cạnh thì liến thoắng với trưởng thôn: “Thế ông trưởng thôn, hiến cho ông một kế, ông cứ bảo con bé Lục Ngọc tiếp tục nấu ăn cho chúng , đảm bảo ai nấy cũng hăng hái học liền!”
Trưởng thôn tức đến bật , quát: “Mấy tưởng ngu ngốc lắm chắc! Để con bé đó nấu cơm, e là lương thực cả thôn cũng đủ dùng!” Nhớ vụ thu hoạch để cô bé nấu vài ngày, trời ạ, bảy ngày “đánh chén” hết phần lương thực cả tháng!
Giờ nghĩ , trưởng thôn vẫn tiếc đứt ruột gan.
Trưởng thôn họ vẫn còn Lục Ngọc bếp, m.á.u nóng dồn lên, bèn gắt gỏng với họ: “Cút hết ! Học thì tùy!”
“Bên ngoài học còn bỏ tiền đóng học phí cho thầy cô. Đằng thu tiền của mấy , mấy còn cứ đùn đẩy qua ! Cút hết , đúng là chẳng hạng lành gì!”
Trưởng thôn giận sôi gan. Chẳng hiểu , cứ hễ đến chuyện học hành là mấy chẳng mặn mà chút nào.
Trưởng thôn tuy lời cọc cằn thô lỗ, nhưng ai nấy cũng chỉ xuề xòa, bởi lẽ quá quen với tính cách của ông.