Lục Ngọc : "Em thu tiền của họ, chỉ là mách cho họ cái tin thôi mà." Thôn Đại Vũ nhiều còn khó khăn, vải rẻ ai mà chẳng thích.
Những tấm vải loang lổ trong mắt nhân viên cung tiêu xã, nhưng ở trong tay các thím khéo léo thì y như rằng thể biến cái gì thành món đồ quý.
Trước đây Lục Ngọc từng mua loại vải tồn một , cảm thấy chất lượng vải cũng khá .
Phó Cầm Duy cô tình lý, bèn thêm lời nào.
Dạo nhà họ Phó nhộn nhịp hẳn lên, mấy bà mấy chị chỉ cần Lục Ngọc nhà liền thích tới chơi, tranh thủ bốc vài nắm hạt dưa trong nhà đem .
Họ thích nhất là khen ngợi Lục Ngọc, thi thoảng hỏi thăm Lục Ngọc xem trong cung tiêu xã thứ gì ho .
Thuở còn trẻ, Tiêu Thái Liên góa bụa một nuôi con, luôn mong bà con trong thôn nể nang. Năm đó Phó Cầm Duy đỗ đại học, tiếng tăm lẫy lừng khắp vùng! Bây giờ Lục Ngọc làm cán bộ thôn, càng thêm coi trọng bà.
Mấy hôm nay, Tiêu Thái Liên đặc biệt mua một ít hạt dưa sống, dùng chiếc nồi sắt lớn rang giòn. Cứ hễ ai tới chuyện trò, mặc kệ là ai, bà đều bốc mấy nắm hạt dưa cho họ.
Lục Ngọc mấy bà thím tới vì cô, tất thảy đều là tới để ngóng chuyện vải vóc giá mềm.
“Cháu hỏi thăm , bao nhiêu tiền một thước cũng , rẻ nhất chỉ hai hào thôi ạ.”
Cô cái giá, ngay cả những vốn mấy động lòng cũng thấy chút xao xuyến, nhưng ngại ngùng dám mua ngay. Ai nấy đều ngỏ ý Lục Ngọc mua hộ chia .
Lục Ngọc vội xua tay: “Mọi tự mua thì sẽ chọn màu sắc ưng ý hơn đó ạ!” Chuyện dính dáng đến tiền nong, cô dứt khoát nhúng tay . Mấy chuyện thế dễ mang tiếng , mà giờ cô là cán bộ thôn, càng giữ .
Nghe Lục Ngọc , cũng hiểu , liền kéo từng tốp, từng tốp mua.
Đám vải tồn kho đủ loại, tích trữ mấy năm ở cung tiêu xã đều bà con tranh mua sạch bách.
Chủ nhiệm cung tiêu xã thấy thì mừng mặt.
Sau khi mua vải về, mới phát hiện cũng đến nỗi quá nhiều vải, chỉ cần khéo léo một chút là khuyết điểm .
Ai nấy đều mừng như bắt vàng, cứ tấm tắc nghĩ xem may vá cho thật ưng ý.
Quả nhiên lời đồn đoán trong thôn quả sai một li, chẳng mấy ngày trời bắt đầu mưa như trút nước, kéo dài dứt!
Cả thôn đều giống như dội nước sôi, bốc khói nghi ngút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-199.html.]
Người nhà họ Phó đều nghỉ ngơi ở nhà, mưa lớn cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy tới họ. Chỉ Phó Cầm Duy vẫn đều đặn làm, tan sở mỗi ngày, dù che ô, mặc áo mưa thì vẫn ướt sũng.
Cứ đúng giờ Phó Cầm Duy về đến nhà, Lục Ngọc luôn pha sẵn một ấm gừng nóng hổi.
Ngay cả chị Ba Phó cũng , lâu thấy mưa to như , may mà nhà thu hoạch xong .
Nghe Bạch Gia Thôn bên cạnh còn thu hoạch, gặp ngay trận mưa lớn thế thì tổn thất lớn.
Còn vì thu hoạch ư, bởi vì năm nay họ mong gặt thêm chút ít lương thực, tiếc công gặt sớm. Ai ngờ tính bằng trời tính, mưa lớn một trận, cả Bạch Gia Thôn đều nóng như lửa đốt, lòng thấp thỏm yên.
Mưa liên tục bảy ngày, giam chân trong nhà suốt bảy ngày liền, căn bản là thể ngoài .
Ai nấy cũng đ.â.m ỳ ạch, uể oải cả .
Phó Cầm Duy về, Lục Ngọc đặt sẵn bộ quần áo khô ráo và đôi dép sạch ở một bên, về đến là thể ngay.
Chỉ cần về đều sẽ từ bên ngoài mang theo chút thức quà vặt, lén lút dúi cho Lục Ngọc.
Dù cô ngượng ngùng nhưng nào cũng nhận lấy.
Phó Cầm Duy thấy giấy bút của Lục Ngọc bày bàn, liếc mắt một cái liền cô đang hí hoáy vẽ gì đó.
Không đợi Phó Cầm Duy hỏi, Lục Ngọc : “Em mở lớp bình dân học vụ!”
Sau vụ gặt, tất cả đều cả nửa mùa đông nhàn rỗi. Chơi bời lêu lổng, sinh sự đánh chẳng tài nào kiểm soát nổi, nếu thu hút hết thời gian và sức lực của họ việc ích thì thật mấy.
Phó Cầm Duy ủng hộ suy nghĩ của Lục Ngọc.
Cô sự ủng hộ của chồng, tự tin lên bội phần. Cô tìm trưởng thôn đề xuất ý định mở lớp bình dân học vụ.
Vận động hăng hái học tập, kỹ thuật về sẽ ngày càng tiến bộ, chữ e rằng khó mà theo kịp thời đại, thậm chí thể tự lo cho bản .
Sau vụ gặt, quá rảnh, thêm nữa sắp chia lương thực. Tiền nong rủng rỉnh, bắt đầu cờ bạc. Dẫu thì học hành vẫn hơn hẳn cái thói cờ b.ạ.c bê tha chứ!
Trưởng thôn : “Trước đây trong thôn cũng từng mở lớp bình dân học vụ, nhưng hiệu quả cao mấy, dân mấy mặn mà!”
Lục Ngọc : “Vậy phối hợp với công xã thì ạ?”
---