Chủ nhiệm phụ nữ mỉm : “Sao kết hôn? Chồng của cô là sinh viên đại học ở ngay chỗ chúng đây.”
Năm đó, tin tức về một sinh viên đại học từ thôn Đại Vũ vang khắp hang cùng ngõ hẻm.
Đây quả là chuyện đề tên bảng vàng!
Không mấy ai thi đỗ như , chồng của Lục Ngọc chính là đó, những trẻ tuổi trong thôn cũng dần dẹp bỏ ý định tơ tưởng.
Hai con , một là sinh viên ưu tú, một là cán bộ nữ, địa vị quả thật môn đăng hộ đối, tướng mạo tuấn nam mỹ nữ, khiến ai nấy đều thầm ghen tị!
…
Suốt hơn mười ngày liên tiếp, ngày nào Lục Ngọc cũng sớm về khuya, lặn lội đến các thôn xung quanh.
Trong nhà, trừ Phó Cầm Duy , những khác cô .
Thông qua những buổi trò chuyện chuyện nhà cửa, Lục Ngọc xuống tận ruộng đồng, phát hiện các loại rau củ phổ biến mà trồng vô cùng đơn điệu, chỉ ăn ăn mấy món quen thuộc.
Ai cũng sớm ăn ngán , chỉ đổi khẩu vị.
Trong thôn vườn rau, rau dại mọc núi.
Ngay cả trong thôn còn ăn ngán, huống chi là trong huyện lỵ.
Các món rau củ trong huyện lỵ càng ít ỏi hơn so với thôn quê.
Lục Ngọc ngày càng cảm thấy thị trường vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn khai thác.
Đây là đầu tiên cô, với tư cách một cán bộ phụ nữ, tiên phong cho một việc lớn như .
Chỉ mới nghĩ thôi, trong lòng Lục Ngọc chút rạo rực.
Cô bản kế hoạch nữa, đem trình trưởng thôn xem.
Trưởng thôn xong, : “Nếu cô thấy là , việc các cô, những trẻ tuổi, quyết định thì hơn!”
Lục Ngọc đáp: “Mấy hôm nay cháu huyện làm một bản báo cáo.”
Trưởng thôn càng lấy làm hài lòng, gật gù: “Như cũng .”
Lục Ngọc nấu ăn thì tạm , nhưng chữ nghĩa kém cẩn, vẫn nhờ Phó Cầm Duy giúp sửa lời văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-188.html.]
Phó Cầm Duy xong, sửa giúp cô, quả nhiên là văn phong trôi chảy, chuyên nghiệp hơn nhiều.
Lục Ngọc : “Ngày mai em huyện lỵ một chuyến.”
Phó Cầm Duy đáp: “Ừm, gì khó khăn thì cứ tìm .”
“Thế thì cần !” Loại chuyện là một cơ hội làm ăn lớn, thị trường đầy triển vọng, chắc chắn sẽ gặp trở ngại.
Hơn nữa, nếu thể đẩy mạnh thành công việc , các vị lãnh đạo cũng tiện đường rau sạch mà dùng, đây là chuyện đôi bên cùng lợi.
Cô đặc biệt lấy bộ đồ màu xanh mua ở cung tiêu xã . cô mặc quần chứ mặc váy, như trông càng chững chạc, đáng tin cậy hơn.
Ngày hôm , Lục Ngọc lên huyện.
Cô tìm lãnh đạo huyện nhưng thông báo lãnh đạo vắng mặt. Ngày nào các vị lãnh đạo cũng bận rộn, đôi lúc ở trong các xưởng, đôi lúc ngoài họp, luôn bận rộn ngừng.
Cô nhân viên trực vẻ mấy kiên nhẫn với cô: “Cô chuyện gì thể với ? Lãnh đạo huyện ai gặp cũng .”
Nếu thấy Lục Ngọc mặc bộ đồ kiểu mới, chắc chắn cô để cô gặp, chặn ngay ở cổng .
Thái độ của cô nhân viên phần kênh kiệu, Lục Ngọc cũng quan tâm, chỉ : “Vậy khi nào lãnh đạo về?”
Cô nhân viên thấy Lục Ngọc chịu rõ sự việc thì vẻ khó chịu, bèn dứt khoát đáp: “Không !” Thái độ cứng nhắc hơn nãy nhiều.
Cô nhân viên mới trả lời qua loa Lục Ngọc, đầu , cất giọng chào rõ to, vẻ khách sáo: “Cục trưởng Lý?”
Lục Ngọc thuận theo giọng của cô cục trưởng Lý. Ông là một đàn ông trung niên, trông nghiêm túc và thận trọng.
Cục trưởng Lý luôn mang dáng vẻ đĩnh đạc. Lục Ngọc tiến lên chào hỏi ông: “Ông còn nhớ cháu chứ? Trước đây cháu là phần tử tiên tiến.” Hồi đại hội , cục trưởng cũng mặt.
Cục trưởng Lý Lục Ngọc, ấn tượng của ông với cô vẫn sâu sắc, : “Sao cô tới đây?”
Vừa nãy cán bộ đó còn vênh váo là thế, thấy cục trưởng Lý liền khúm núm, còn tỏ kính cẩn với một cô gái chân quê. Cô nào , Lục Ngọc thể đường hoàng chuyện trò cùng cục trưởng.
Lập tức vội vã xởi lởi : “Vị tiểu đồng chí đây là từ nông thôn lên huyện giải quyết công việc!” Nói đoạn, cô còn dặn dò: “Tiểu đồng chí , là Tiểu Lưu đây, cô việc cần tìm các vị lãnh đạo hoặc đồng chí cục trưởng, cứ để làm chân chạy vặt giúp cô nhé.”
Kẻ đổi trắng đen cũng nhanh thật!
Cục trưởng Lý liền Lục Ngọc tới tìm chủ nhiệm, chút kinh ngạc : “Chủ nhiệm xưởng gang thép , chắc độ chiều mới về. Cô cứ văn phòng , sẽ cô trình bày xem việc gì cần báo cáo!”
---