--- Chưa Từng Ăn Bánh Bao Nào Ngon Như Vậy ---
Lục Ngọc làm việc thoăn thoắt, chẳng cần ai phụ giúp.
Cũng coi như là hưởng cái phúc của con gái!
Khi bánh bao đặt nồi hấp, cùng Chị Hai Lục trở về, tranh kể: “Trưởng thôn nhà cho phép nuôi lợn, rằng giờ mùa thu , lợn dễ tăng trọng. Chỉ thể dựa thức ăn gia súc và nước gạo. Bây giờ đều nghèo, làm gì nước gạo thừa, mà thức ăn gia súc thì đắt đỏ!”
Việc nuôi lợn trong thôn khiến ai nấy đều thất vọng não nề.
Chị Hai Lục gật gù: “Trưởng thôn cũng lý cả. Nếu là kinh nghiệm, nuôi khéo, lợn sẽ chẳng lớn .” Nuôi chỉ tổ phí tiền của.
Nghe , cũng thấy đúng là lý.
Lục Ngọc chăm chú lắng , cô vẫn từ bỏ hy vọng chuyện nuôi lợn. Cô định bụng sẽ về nhà suy nghĩ thật kỹ càng, xem thể tìm một phương án vẹn nào , sẽ trình bày với trưởng thôn!
Giờ đây nhà họ Lục “khổ tận cam lai”: con gái lớn thoát khỏi kiếp khổ, con thứ hai tuy gả cho một mang tật ở chân, nhưng nhà chồng thương yêu hết mực, kết hôn xong cuộc sống sung sướng hơn hẳn khi còn ở nhà đẻ. Lục Ngọc cũng .
Những xung quanh ai nấy đều hiểu , vội vàng những lời tử tế, chúc tụng với Lục, khiến bà cũng nở mày nở mặt vui vẻ.
Thời gian buổi trưa vốn quý báu, chốc lát nữa họ còn đồng làm việc. Ai cũng tiện nán lâu hơn, đều vội vã về nhà ăn miếng cơm chợp mắt một lát, nếu buổi chiều sẽ chẳng làm việc nổi.
Sau khi mấy rời , bánh bao của Lục Ngọc cũng hấp xong. Mở nắp nồi , những chiếc bánh nở phồng lên trông thấy, trắng muốt.
Lấy một chiếc cắn thử, vị mặn ngọt vặn, quả thực ngon.
Chị Hai Lục vội vàng ăn một chiếc, đầu lưỡi cũng bỏng rát.
Mẹ Lục thấy, nhắc nhở: “Cứ từ từ thôi con, gì mà vội vàng đến thế?”
Chị Hai Lục dù bỏng cả lưỡi mà vẫn nỡ dừng , ậm ừ thốt lên: “Chưa từng ăn… bánh bao nào ngon đến thế !”
Bánh bao của Lục Ngọc làm quả thực ngon, cả nhà họ Lục ai nấy đều ăn no nê, mỗi ít nhất cũng ngốn hai chiếc bánh bao to ụ.
Chị Hai Lục ăn xong thì cứ lưu luyến chẳng rời , chỉ hận thể cùng Lục Ngọc mở một cửa hàng bánh bao ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-127.html.]
Mẹ Lục bảo: “Bỏ nhiều thịt như thế thì làm mà ngon cho !”
Chị Hai liền giải thích ngay: “Mỗi chồng con hấp bánh bao cũng cho thịt, nhưng thể nào làm hương vị tuyệt vời như thế . Em gái con quả là khéo léo quá !” Chị , đôi mắt cứ lấp lánh thôi.
Lục Ngọc : “Nếu chị thích, cứ bảo cha lấy cho chị mấy chiếc mang về mà ăn dần.”
Chị hai Lục gật đầu, nhưng chút e dè: “Con mang ít quà về , còn ăn uống vơ thêm về nữa chứ.”
Hai tầng lồng hấp đến hơn ba mươi chiếc bánh bao to ú ụ, Lục Lục Ngọc cũng mang chút ít về. Lục Ngọc xua tay, một bát tương thịt đủ .
Mẹ Lục đành chiều ý cô con gái. Dù nhà họ Phó vẫn tách hộ, nhân khẩu đông đúc.
Chị hai Lục gói ghém cho một bát tương thịt đầy ắp, hai mươi chiếc bánh bao loại to, cùng hai chục cân gạo xát kỹ. Phải nhà họ Lục là nhà dự trữ gạo xát kỹ nhiều nhất cả thôn.
Quả nhiên, món quà hợp ý chị hai vô cùng. Chị vui mặt, : “Hai đứa con trai của con ngày nào cũng đòi ăn cháo, tìm gạo mà nấu cho chúng đây?”
Số gạo , nếu đem nấu cháo thì cũng đủ cho lũ trẻ ăn cả tháng trời. Cha Lục đích đưa chị đến đầu thôn.
Mẹ Lục dặn dò: “Nếu con vướng bận gì thì cứ về .”
Bà nhớ con hai vô cùng, chuyện hối hận nhất vẫn là gả con gái quá xa, giá như hai chị em ở cùng một thôn thì còn thể nương tựa, chăm sóc cho .
May mắn , của con hai hơn chị cả nó, tìm một chồng thật lòng yêu thương, nên cũng chịu cảnh khổ sở gì.
Lục Ngọc Lục đôi mắt rưng rưng, khẽ : “Nếu nhớ chị , cứ với chị là mà.”
Sau khi chuyện nhà dứt tình với nhà tổ họ Lục, chị hai Lục mới trút nỗi ấm ức bấy lâu. Chị : “Sau con rảnh rỗi sẽ thường xuyên về nhà. Còn sẽ mang việc lên dây kéo về cho chị cả nữa.” Chị em trong nhà, còn giúp đỡ lẫn mới .
Chị hai lấy chồng xa nhiều năm như , đây là đầu tiên trở về nhà đẻ. Chị cũng quyến luyến nỡ, : “Đến vụ gặt hái, con sẽ về.”
Cha Lục đưa tiễn chị hai Lục. Ông vốn giỏi ăn , nhưng đối với con gái thì mực thương yêu. Thấy con mang vác nhiều đồ như , ông thật sự nỡ.
Lục Ngọc Lục, khẽ thở dài: “Giá mà nhà sớm xây căn nhà mới thì mấy.”
---