"Đi thong thả nhé." Diệp Cửu Cửu cầm ô tiễn Chu Chu bước con phố nắng nóng chói chang. Ánh nắng buổi chiều gay gắt đến nỗi chiếu những tàu lá chuối bên ngoài cũng khiến chúng héo rũ, thôi thấy khát khô cổ họng.
Cô vội vàng đóng sập cửa, xuống cạnh Tiểu nhân ngư, tự rót cho một cốc nước ép dưa hấu mát lạnh. "Bên ngoài nóng thật sự," cô thở dài.
Diệp Tiểu Ngư gật đầu lia lịa, vẻ mặt đồng tình: "May mà chúng ngoài, đúng chị?"
" , may là hai đứa chịu khó đến nhà chị. Chứ mà cứ lăn lê bò toài ngoài lề đường thì khi phơi thành cá khô chứ." Diệp Cửu Cửu khẽ lườm, ngầm ám chỉ một mỹ nhân ngư nào đó ngoan ngoãn làm việc, đừng mơ mộng ngoài là thể sống sung sướng thảnh thơi.
Lăng Dư vẫn biểu cảm gì, còn Tiểu nhân ngư thì dọa cho giật . Cô bé khó chịu gãi gãi bàn chân nhỏ xíu: "Ưm... con ngâm chân quá mất!"
Diệp Cửu Cửu phì , nhỏ giọng dỗ dành: "Đi ngâm , ngâm một lát thôi nhé, lên chị làm đồ ăn ngon cho em."
Diệp Tiểu Ngư "" một tiếng rõ to, nhanh chóng trượt khỏi ghế đẩu, chạy tót sân . Sau khi cô bé khuất, Diệp Cửu Cửu lấy điện thoại , định lướt xem thì thính tai thấy hai vị khách lớn tuổi gần cửa sổ đang trò chuyện nhỏ: "Hải sản ở đây là đồ hoang dã, hương vị tinh khiết đến lạ lùng. Giờ kiếm loại tươi ngon như nữa."
Bà lão phụ họa: "Bây giờ là hải sản nuôi thôi, đồ hoang dã làm gì mà mua."
Ông lão xoa xoa cái bụng căng tròn ươm đầy sự mãn nguyện: "Không ngờ đến du lịch mà ăn hải sản ngon bá cháy như vầy, đúng là uổng công chuyến ."
"Ông thấy khó chịu trong bụng đấy chứ?" Bà lão vội hỏi, tay định lục tìm hộp thuốc.
"Không ." Ông lão thư thái ườn ghế, vẻ mặt đầy dễ chịu: "Bình thường ăn chút xíu là thấy tức bụng . Vậy mà hôm nay ăn nhiều thế , chỉ căng thôi, chẳng thấy khó chịu gì khác cả."
Bà lão thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì quá. Nếu gì khỏe thì ông báo ngay đấy nhé."
Diệp Cửu Cửu đầu cách giữa hai bàn, khẽ xoa xoa vành tai, chút khó hiểu. Tai cô dạo mà thính thế !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-lanh-ky-la/chuong-202.html.]
Cô đầu sang Lăng Dư, đang dán mắt chiếc máy tính bảng: "Này , hỏi một chuyện."
Lăng Dư ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam tựa sương khói phản chiếu hình bóng cô. "Có chuyện gì thế?" "À... chính là..." Diệp Cửu Cửu đang định hỏi liệu hải sản ngoài tác dụng điều hòa, bồi bổ thì khả năng đổi cơ thể , thì hai ông bà khách lên tiếng gọi cô: "Chủ quán ơi, tính tiền!"
"Cháu ngay đây!" Diệp Cửu Cửu dậy bước tới. "Hai ông bà nán nghỉ ngơi thêm chút nữa ?"
"Chúng về khách sạn nghỉ ngơi ." Ông lão ăn no căng bụng, chỉ về ngủ trưa. Còn con hẻm nhỏ , lúc nào cũng thể ghé chụp ảnh.
"Dạ, hai ông bà thong thả ạ." Diệp Cửu Cửu tiễn hai cửa, tính tiền cho nhóm khách đầu trọc. Khi họ rời , nhà hàng lập tức chìm tĩnh lặng.
Diệp Cửu Cửu đóng cửa. Vừa , cô thấy Lăng Dư ngay lưng . "Anh làm gì mà đây?"
Lăng Dư hỏi. "1552 và 17100 là tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Diệp Cửu Cửu khẽ "Ồ" một tiếng đầy áy náy. "Không nhiều lắm ."
Lăng Dư đáp. "Nghe vẻ là một khoản nhỏ đấy."
"Không nhiều , căn bản chẳng mua gì ở đây cả, giá cả đắt đỏ lắm." Diệp Cửu Cửu qua loa, dọn bát đũa. "Anh xuống xem Tiểu Ngư , bảo con bé ngâm đủ thì lên nhanh lên nhé, chị làm cơm ngay đây."
Lăng Dư theo bóng lưng đang lủi của cô. Anh càng thêm tò mò về chuỗi , nhưng tạm thời hỏi thêm. Anh tìm em gái.
Diệp Cửu Cửu thấy truy hỏi thêm, liền thở phào nhẹ nhõm. ngay đó, cô băn khoăn thầm nghĩ: Tại áy náy chứ? Rõ ràng là tự tay vất vả làm , việc gì thấy ?
Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Diệp Cửu Cửu bếp chuẩn một bữa ăn thịnh soạn cho cả ba . Sau khi thứ tươm tất, họ cùng quây quần bên bàn ăn.