"Được thôi." Diệp Cửu Cửu cũng cưỡng ép: "Món ngon tuyệt đỉnh như mà em chịu thử, để chị ăn một ."
Cô đưa hai phần tàu hủ về phía hai , đó tự thưởng thức một phần tàu hủ cay thơm và đậu phụ thối kèm nước chấm. Đậu phụ thối lúc đầu ngửi hôi nhưng ngửi kỹ một chút thì thể ngửi thấy mùi thơm lừng đến mê .
Cô nếm thử một miếng đậu phụ thối, bên ngoài chiên giòn cháy, bên trong mềm mịn thơm ngon, thêm mùi vị của lá rau mùi, ngò gai. Mùi vị tuy nồng đậm nhưng hòa quyện hảo, quả đúng là cách thưởng thức đậu phụ thối đỉnh cao: "Thực sự ngon."
Tiểu Ngư đang ăn tàu hủ đậu phụ thối một cách kỳ lạ, thứ hôi hôi như mà thực sự ngon ?
Diệp Cửu Cửu hai , hỏi: "Hai đứa nếm thử ?"
Tiểu Ngư lắc đầu như trống bỏi, Lăng Dư cũng vẻ kháng cự.
"Tiếc thật đấy, hai đứa bỏ lỡ món đậu phụ ngon nhất trần đời ." Diệp Cửu Cửu ăn thêm một miếng, đang chuẩn ăn miếng thứ ba thì thấy tiếng cửa ở lối đẩy .
Cô ngẩng đầu ngoài, thấy một bà lão lưng còng. Cô vội vàng dậy đến cửa mở cửa: "Bà ơi, chuyện gì ạ?"
Bà lão xách tay một túi ni lông cỡ lớn, bên trong đựng đầy giấy các-tông và chai nhựa rửa sạch sẽ, thể thấy bà cụ là sạch sẽ.
Diệp Cửu Cửu cứ tưởng bà cụ đến xin giấy các-tông phế liệu: "Bà ơi, cháu giấy các-tông ạ."
"Bà đến xin giấy các-tông." Bà lão e thẹn : "Bà chỉ hỏi, đồ ăn ở đây thể mua về nhà ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-lanh-ky-la/chuong-183.html.]
"Không hỗ trợ đóng gói mang về ạ." Diệp Cửu Cửu chính sách đóng gói mang về. Lần duy nhất cô chấp nhận là cho Trương Hân, nhưng đó là do cô ăn còn thừa một nửa nên mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó nghĩ thấy chút nào. Thứ nhất, trời nóng, để lâu dễ hỏng; thứ hai, sợ lợi dụng chuyện làm phiền. Vì đó cô từ chối những khác đóng gói mang về.
Bà lão thất vọng: "Không ?"
"Trời nắng nóng, đồ ăn dễ hỏng." Diệp Cửu Cửu dừng một chút: "Nếu bà thử đồ ăn ở đây, thể trực tiếp để ăn."
Bà lão : "Bà mua cho con gái ở nhà ăn, nhưng nó thể đến đây ."
Diệp Cửu Cửu rõ cảnh gia đình của bà cụ, cũng tiện hỏi sâu, đành nhẹ giọng : "Nếu thử thì vẫn đến đây, chắc chắn hương vị khi đóng gói mang về sẽ thể ngon bằng khi thưởng thức tại đây."
"Bà hiểu , bà về thử nghĩ cách đưa con gái đến đây nhé." Bà lão ép buộc, lặng lẽ lui ngoài, đó bước chân chậm rãi về phía con hẻm nhỏ phía .
Diệp Cửu Cửu theo bóng lưng bà, trong lòng chút trăn trở khó tả. hải sản ở đây của cô đều để trong tủ lạnh đặc biệt, lấy ngoài chắc chắn ngon bằng ăn ở cửa hàng. Để đảm bảo danh tiếng của cửa hàng, cô vẫn chỉ thể từ chối bà.
Cô đóng cửa kính, , cô thấy tiểu nhân ngư đang vội vàng lau miệng, vẻ mặt hoảng hốt: "Làm ?"
Tiểu nhân ngư giật , vội che miệng lắc đầu lia lịa.
"Thực sự ?" Diệp Cửu Cửu xuống, chỉ một giây phát hiện miếng đậu phụ thối cô ăn hai miếng giờ chỉ còn một nửa. Cô nhướng mày: "Ơ, đậu phụ thối của chị ?"
Tiểu Ngư nuốt vội miếng đậu phụ thối trong miệng, lí nhí đáp: "Em... em ạ."