Lạc Lạc sụt sịt mũi: "Hu hu hu, sự thông minh của con sụp đổ , cuộc đời con chẳng còn gì vui nữa ..."
Tiểu nhân ngư thấy Lạc Lạc vẻ buồn, liền chạy về sân lấy hai miếng sô cô la đưa cho bé: "Đừng nữa, cho kẹo ."
"Anh !" Lạc Lạc hít mũi, đó bắt đầu bóc vỏ sô cô la: "Sao em cũng sô cô la ?"
Tiểu nhân ngư chỉ tay về hướng bếp: "Cửu Cửu mua cho."
"Tiểu Ngư, chị em đối xử với em thật đấy." Lạc Lạc cho sô cô la miệng, vị ngọt ngào của sô cô la lập tức chữa lành vết thương lòng. Cậu bé mũm mĩm lập tức tươi tỉnh trở như hề cuộc chia ly: "Ngon quá mất, sô cô la nhà em cũng ngon nhưng đều hỏng hết ..."
Hai đứa trẻ tụm chuyện ríu rít lâu, mãi đến khi Diệp Cửu Cửu làm xong đồ ăn và bưng lên bàn, bé mũm mĩm mới ngoan ngoãn ăn cơm.
Thứ bảy là ngày nghỉ, nhà hàng đông đúc hơn hẳn.
Khách nườm nượp , bàn trống bàn khác lấp đầy.
Diệp Cửu Cửu một tất bật xoay như chong chóng.
May mắn là đều là khách quen nên ai cũng hiểu và thông cảm, ai giục giã cô.
Mọi trò chuyện khá thoải mái, thường xuyên trao đổi về những đổi tích cực của sức khỏe.
"Tôi cũng ảo giác , nhưng dạo dày của dễ chịu hơn hẳn."
"Không ảo giác , dày cũng hơn nhiều . Trước đây táo bón, ăn vài ở đây là hết hẳn luôn."
"Tôi cũng thấy khí huyết hơn một chút, da dẻ cũng hơn nhưng bạn bè tin, họ cứ nghĩ là do tiêm filler căng bóng da."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-lanh-ky-la/chuong-144.html.]
"Cô nên nhiều hơn với họ , hải sản ở đây của cô chủ ăn cho cơ thể đấy." Một bà lão mấy ngày nay đều kiên trì đến ăn, hôm nay dậy thấy khỏe khoắn hơn hẳn, bà tin chắc là do hải sản tác dụng.
"Họ tin thì thôi, nhiều còn tưởng lợi mà quảng cáo. Tôi định cứ âm thầm ăn, đợi đến khi nào hết hẳn các đốm mặt thì sẽ khiến kinh ngạc!"
"Ha ha ha, đây đúng là một ý kiến ." Mẹ Lạc Lạc : "Họ đến thì thiệt cho họ thôi, hơn nữa ít một chút, chúng cũng lo lắng chỗ ."
" ." Cao Viễn hy vọng những như Chu Chu đừng đến nữa, nếu vì cô thì con cua hoàng đế hôm qua thuộc về .
Mọi cũng chỉ đùa riêng tư, dám to mặt Diệp Cửu Cửu, sợ lỡ đắc tội với cô chủ thì chút nào.
Diệp Cửu Cửu nhỏ nhen như , cho dù thấy cũng tức giận, bởi vì cô thực sự thích mới nghĩ như .
Cô nghiêm túc làm đồ ăn, kiểm tra cẩn thận mới bưng lên. Đi nhiều , hai má cô nóng bừng, lấm tấm mồ hôi.
May mắn là đó khách đến nữa, nếu cô còn thời gian uống nước.
Hai giờ rưỡi, khách về hết.
Diệp Cửu Cửu đóng cửa dọn dẹp nhà hàng.
Tiểu nhân ngư chạy bên cô, đôi mắt to tròn lấp lánh đầy hy vọng: "Cửu Cửu, bây giờ thể ăn bạch tuộc ?"
"Chờ chị dọn dẹp xong chỗ làm cho em món bạch tuộc xào hành và bạch tuộc viên nhé." Sáng nay Diệp Cửu Cửu hứa với cô bé, nên cô bé nhớ mãi thôi. "Em giúp chị kho lấy một ít hành lá, hành tây, cần tây để bồn rửa ? Chị sẽ rửa làm ngay."
Cô sợ sẽ đụng cô bé nên tìm cho cô bé một việc để làm.
Hơn nữa trong đó chỉ còn hành lá, hành tây, cần tây, súp lơ xanh, khoai tây còn thừa , đảm bảo cô bé sẽ lấy nhầm nguyên liệu.