"Tìm em ?" Diệp Cửu Cửu chắc chắn hỏi: "Em chắc chứ?"
Theo cô , bé cá hề chữ, nên Diệp Cửu Cửu khó mà tin nổi lời cô bé đang .
Bé cá khẽ ừ ừ đáp: "Nó... nó ở gần đây ạ."
Diệp Cửu Cửu tự động chỉnh câu còn bỏ dở của cô bé: "Ý em là... ở gần nhà em ?"
Bé cá gật đầu: "Vâng ạ."
"Nhà em cũng khéo thật đấy, còn khắc chữ lên mai của 'hàng xóm' nữa chứ." Diệp Cửu Cửu cứ coi con cua hoàng đế như " hàng xóm" của bé cá. "Cha em chắc đang lo sốt vó , làm bây giờ để báo cho họ em đang ở đây nhỉ?"
Bé cá xòe tay: "Không ạ."
Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một lát: "Hay chị cho em tủ lạnh thêm nữa nhé? Biết em thể về nhà ."
"Không ." Bé cá lập tức lắc đầu.
Diệp Cửu Cửu ngơ ngác cô bé, ngay cả nhà cũng về ? "Tại ?"
Bé cá chớp chớp đôi mắt xanh lanh lợi, chụm những ngón tay nhỏ xíu : "Ở đây nhiều đồ ăn ngon quá trời, em ở đây thôi."
"Lại bậy nữa ." Diệp Cửu Cửu bật ôm lấy cô bé: "Người nhà em đang lo sốt vó lên , mà em thì vẫn còn tơ tưởng đồ ăn ngon. Đợi họ tìm thấy em là kiểu gì cũng đánh cho một trận m.ô.n.g đấy!"
Bé cá lắp bắp đáp: "Em... em biến thành cá mà."
"Biến thành cá thì m.ô.n.g chắc?" Diệp Cửu Cửu buồn bất lực. " là em thông minh một!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-lanh-ky-la/chuong-127.html.]
Bé cá "ừ" một tiếng dõng dạc: "Vâng, em thông minh mà."
"Được ." Diệp Cửu Cửu con cua hoàng đế. Bé cá chắc chắn thể về nhà bằng cách tủ lạnh . Vậy thì làm để báo cho cha của bé cô bé đang ở đây nhỉ? Viết thư thả chai trôi sông liệu ? Nếu , cô sẽ lấy một cái lọ thủy tinh, chụp ảnh bé cá kèm theo địa chỉ gửi .
Thôi, tối nay thử xem . Giờ quan trọng nhất là làm rõ xem liệu ăn con cua hoàng đế . Diệp Cửu Cửu hỏi bé cá: "Cô bé thông minh của chị ơi, cho chị nào, cái 'hàng xóm' của em chắc chắn sẽ biến thành chứ? Nếu , chị em đành nấu nó cho khách ăn đấy."
Bé cá chép chép miệng, l.i.ế.m môi: "Ngon lắm ạ!"
Có lẽ cảm nhận nguy hiểm đang rình rập, con cua hoàng đế nhanh chóng bò né sang một bên, nhưng rốt cuộc vẫn biến thành .
Xác nhận đây là hải sản "bình thường" mà ăn , Diệp Cửu Cửu bắt đầu chuẩn thực đơn. Đợi bán rau giao hàng xong, cô liền nấu hoành thánh, với nhân tôm lớn mọng nước và rau xanh tươi non.
Hai gốc cây lê thong thả ăn, ăn no nê bé cá lon ton ngâm cái đuôi cá của . Còn Diệp Cửu Cửu thì như thường lệ, bắt đầu rửa rau chuẩn thức ăn cho bữa tối.
Vừa rửa sạch rau xong, Diệp Cửu Cửu thấy tiếng gõ cửa ở lối . Cô mở cửa thì thấy Lưu nãi nãi đang cầm chiếc quạt đỏ phe phẩy bên ngoài: "Lưu nãi nãi ạ? Bà tập thể dục về ?"
Lưu nãi nãi ừ một tiếng: "Cửu Cửu, bà đến tìm cháu chuyện."
Diệp Cửu Cửu hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Hôm qua bà khám, kết quả lắm. Bà kể cho mấy đứa con cháu, họ hàng , ai nấy đều ghé quán cháu dùng bữa." Lưu nãi nãi ngừng một chút. "Cả nhà bà bàn bạc với , nhân hôm nay đều rảnh rỗi, nên đến chỗ cháu ăn cơm. Cháu xem thể giữ giúp bà một bàn ?"
Diệp Cửu Cửu gật đầu ngay tắp lự: "Được ạ, đến lúc đó bà cứ trực tiếp ghé là ."
Lưu nãi nãi tươi gật đầu: "Được, bà cứ sợ giữa trưa quán cháu đông khách chỗ."
Diệp Cửu Cửu đáp: "Sẽ ạ, một bữa ở chỗ cháu chỉ lác đác hai ba bàn khách thôi."
"Bà thấy dạo việc kinh doanh của cháu cũng khá đấy chứ." Lưu nãi nãi thỉnh thoảng đầu ngõ, bà vẫn thường thấy khi ngang qua nhà hàng đều dòm qua thì nào cũng thấy khách mấy bàn.