Diệp Cửu Cửu liếc cô bé một cái, đó tiếp tục làm đồ ăn. Đợi làm xong mang , cô thấy khách trong nhà hàng trò chuyện thiết với .
“Tôi cũng bạn bè rằng ăn hải sản ở đây thể gọi sữa về nhanh chóng nên mới hẹn đến đây.”
“Chúng quen kể, con nhà họ ốm nên ăn uống kém, đến đây ăn vài thì khỏi hẳn. Hôm nay đúng ngày nghỉ, liền đưa con đến thử xem.”
“Hải sản giá trị dinh dưỡng cao, ăn nhiều vài thì cơ thể sẽ khỏe hơn nhiều.”
Người đàn ông đầu hói chuyện, cứ thấy như lạc một tổ chức khó tin nào đó: “Hải sản ở đây đúng là ngon, nhưng thực sự hiệu nghiệm đến ? Nghe vẻ thiếu cơ sở khoa học quá?”
Một bà lập tức : “Có tác dụng đấy chứ. Bạn hôm qua ăn xong là sữa về ướt cả áo luôn.”
Một bà lão : “Bà Lưu thường xuyên ăn hải sản ở đây, khám sức khỏe huyết áp và đường huyết đều trở bình thường đấy. Chúng tận mắt thấy báo cáo.”
Người đàn ông đầu hói do dự hỏi: “Có do trời quá nóng ? Hay là máy kiểm tra sức khỏe hỏng?”
“Anh bạn, đừng tin. Có những chuyện vốn kỳ diệu đấy.” Một bà lão chắc chắn những loại hải sản thể giúp bà hạ huyết áp, kẹp gỏi sứa miệng, ăn nhiều một chút chắc chắn sẽ hiệu quả.
Người đàn ông đầu hói thấy đều tin tưởng tuyệt đối, nửa tin nửa ngờ sờ sờ mái tóc thưa thớt của : “Thế thì trị rụng tóc nhỉ?”
Người bạn cùng cẩn thận gãi gãi chân: “Thế trị hôi chân ?”
Diệp Cửu Cửu đang bưng đồ ăn, thì: “…”
“Khụ khụ, đừng quá khoa trương về hải sản ở đây, chỉ là tươi hơn và ngon hơn một chút thôi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-lanh-ky-la/chuong-102.html.]
“Thực sự tươi, cũng ngon, hữu dụng đấy!” Một bà lúng túng kéo kéo quần áo, chiếc áo trong của bà ẩm ướt. “Chủ quán đừng khiêm tốn nữa. Cô xem con nhà , bình thường ăn cơm đuổi theo đút mới chịu ăn, mà hôm nay ăn kèm với cơm hải sản, trứng hấp, mực ăn nhanh lắm, hết hai bát to đấy!” Một bà khác con nhỏ cũng góp lời.
Diệp Cửu Cửu tươi, đáp: “Cảm ơn yêu thích tay nghề của ạ.” Hải sản do tủ lạnh tặng quả thật quá , cô cần khiêm tốn một chút.
khách hàng thì chẳng hề giữ kẽ, ăn xong liền hào hứng chụp ảnh đăng lên trang cá nhân. Bạn bè quen hỏi han vài câu, thế là tiếng lành đồn xa, ngày càng nhiều bắt đầu chú ý đến Quán Ăn Cửu Cửu.
Hơn một giờ , bốn bàn khách đồng loạt dậy về, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hài lòng.
Diệp Cửu Cửu tiễn khách, khóa cửa , lưng thấy Tiểu Ngư ngay , đôi mắt to tròn long lanh cô. "Có chuyện gì em?"
Diệp Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt to xanh biếc, ánh đầy mong đợi hướng về cô. "Giờ là đến lượt em ăn tôm hùm ạ?"
"Vẫn còn nhớ ư?" Diệp Cửu Cửu cái bụng tròn xoe của cô bé, bật trêu chọc: "Ăn xong bao nhiêu thứ , em còn nuốt nổi tôm hùm nữa đó?"
Diệp Tiểu Ngư vội vàng hóp bụng , giọng non nớt quả quyết: "Em thấy em vẫn thể chén thêm một con tôm hùm nữa ạ!"
Vừa nãy thấy khác ăn, cô bé thèm chảy nước miếng . "Chị đừng lừa em nha!"
Diệp Cửu Cửu bật , hỏi vặn : "Thế lừa cá thì ?"
Tiểu Ngư thoáng khựng , định gật đầu thì chợt nhận cũng là cá. Cô bé liền vội vàng lắc đầu quầy quậy, dứt khoát : "Cũng lừa cá ạ!"
"Cũng khôn phết đấy chứ!" Diệp Cửu Cửu bật , đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé. "Được , chúng làm tôm hùm ngay bây giờ thôi nào!"
Tiểu Ngư tự nhiên đặt bàn tay bé xíu lòng bàn tay cô, đó kịp chờ đợi mà kéo cô chạy thẳng bếp. Dáng vẻ sốt ruột thể nào che giấu nổi.