Đầu óc Tưởng Chiếu Vãn hỗn loạn, kịp phản ứng thì tay cô bấm điện thoại của Tịch Trình.
Chuông bận reo hai tiếng thì nhấc máy, bên im lặng gì, chỉ tiếng thở rõ ràng.
Tưởng Chiếu Vãn khàn giọng .
- Tịch Trình, hình như em sốt .
- Vậy hả, nhưng hiện tại rảnh.
Giọng ngọt ngào của Phù Ngôn Ngôn truyền đến từ ống .
- Có cần gọi xe cứu thương giúp cô ?
Như một tiếng sét giữa trời quang, đầu óc Tưởng Chiếu Vãn lập tức trống rỗng.
Bên khẩy một tiếng cúp điện thoại, bỏ cô ngây tại chỗ.
Mãi một lúc lâu , cô mới hồn, gọi nhưng điện thoại ai máy nữa.
Tưởng Chiếu Vãn cứ trong tuyết như , gọi điện thoại hết đến khác.
Gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua, đôi mắt cô đông cứng , đỏ hoe và lạnh lẽo, nhưng trong ống vẫn chỉ là tiếng bận.
Trái tim Tưởng Chiếu Vãn như x.é to.ạc một lỗ lớn, gió lạnh như d.a.o liên tục khoét sâu .
Cô màn tuyết bay lả tả, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, gian và thời gian đan xen mắt, thoắt là hình ảnh trai trẻ, thoắt là chuyện ngày hôm qua.
Đáng tiếc, hình ảnh cuối cùng đọng trong mắt cô đều là hình ảnh Tịch Trình và Phù Ngôn Ngôn bên trong những bức ảnh.
Anh lừa cô…
Tưởng Chiếu Vãn cứng đờ nhấc chân, đột ngột ngã xuống nền tuyết.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, cô ở trong bệnh viện.
Y tá chai nước truyền cho cô.
- Hôm qua cô sốt đến 39 độ, trợ lý của cô đưa cô đến. Truyền xong chai cô thể về .
Tưởng Chiếu Vãn nhắm mắt .
- Cảm ơn.
Cô cầm lấy điện thoại tủ đầu giường, tổng cộng ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, nhưng Tịch Trình chỉ trả lời một tin nhắn duy nhất: [Đang công tác.]
Tưởng Chiếu Vãn sững , đó thấy Phù Ngôn Ngôn đăng trạng thái WeChat gắn thẻ cô.
Cô chụp ảnh lưng Tịch Trình đang đeo tạp dề trong bếp, kèm theo lời chú thích khoe khoang: [Ngày thứ bảy trăm bốn mươi ở bên , cuối cùng cũng làm bữa ăn đầu tiên cho .]
Máu mặt Tưởng Chiếu Vãn lập tức rút hết.
Cô nhớ đầu tiên Tịch Trình nấu ăn cho cô… Cô hỏi làm thành thạo như nấu cho khác nhiều .
Tịch Trình chỉ nấu ăn cho vợ thôi.
…
Nước mắt rơi xuống màn hình, b.ắ.n tung tóe.
Tưởng Chiếu Vãn dòng trạng thái đó lâu, gọi điện cho Tịch Trình.
Bên nhanh chóng bắt máy, giọng Tịch Trình vẫn như thường lệ.
- Sao ?
Tưởng Chiếu Vãn nghẹn ngào.
- Tịch Trình, em nhớ ông bà ngoại .
Tịch Trình im lặng một lúc.
- Vài ngày nữa sẽ đưa em về, mấy ngày đang công tác.
Kẻ lừa dối…
Tưởng Chiếu Vãn cúp điện thoại, nước mắt mặt gió lạnh thổi qua, mang theo vị mặn chát.
Y tá đến t.h.u.ố.c cho cô, kinh ngạc cô.
- Cô ? Còn chỗ nào khỏe ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tu-gan-bo-than-thiet-den-ho-sau-ngan-cach/chuong-6.html.]
Tưởng Chiếu Vãn chỉ lắc đầu.
Đợi y tá khỏi, cô rút kim truyền và chuẩn về nhà.
Vừa bước khỏi phòng cấp cứu, ở góc rẽ, cô bỗng nhiên khựng .
Cô thấy Phù Ngôn Ngôn đang khoác tay Tịch Trình đợi trong hành lang, và khoa mà họ đang chờ, là Khoa Sản phụ!
Tưởng Chiếu Vãn gần như thể tin mắt .
Giây tiếp theo, Tịch Trình và Phù Ngôn Ngôn cũng thấy cô.
Khoảng cách khá xa, Tưởng Chiếu Vãn thể rõ ánh mắt của Tịch Trình.
Cô chỉ thấy nụ đắc ý mặt Phù Ngôn Ngôn.
Phù Ngôn Ngôn khiêu khích chạm tay bụng . Câu “ sẽ thua ” của cô đột nhiên hiện lên trong đầu Tưởng Chiếu Vãn.
Tưởng Chiếu Vãn ngây bước một bước về phía Tịch Trình.
thấy Tịch Trình đột nhiên , kéo Phù Ngôn Ngôn phòng khám.
Tưởng Chiếu Vãn lạnh lẽo cứng đờ tại chỗ.
Quả nhiên… cô thua, thua một cách t.h.ả.m bại.
Về đến nhà, mắt Tưởng Chiếu Vãn trống rỗng, cô ghế sofa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng mở khóa.
Tịch Trình xuống bên cạnh Tưởng Chiếu Vãn, một lời.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Tưởng Chiếu Vãn khẽ mở lời.
- Chúng ở bên mười năm .
Ba năm đau đớn, bảy năm ngứa ngáy đều kiên trì vượt qua, ngờ gục ngã lời hẹn mười năm.
Tịch Trình vẫn im lặng.
- Tôi cứ tưởng, chúng sẽ ở bên lâu hơn… - Cổ họng Tưởng Chiếu Vãn nghẹn , thể tiếp nữa.
Rõ ràng lời thề kết hôn là đầu bạc răng long mà…
Cô hỏi một câu vô nghĩa.
- Tại ? Cô gì hơn ?
Không ngờ, Tịch Trình trả lời.
- Cô họ Phù.
Đầu óc Tưởng Chiếu Vãn ù , suy nghĩ tan biến.
Cô ngây , khuôn mặt Tịch Trình vẫn bình tĩnh.
- Chỉ thôi.
Tưởng Chiếu Vãn đột nhiên tự giễu.
Cô nhớ lời Tịch , chỉ cảm thấy cả trái tim ngàn đao vạn kiếm xé nát, đau đến mức thở nổi.
Rất lâu , cô mới tiếp.
- Tịch Trình, dai dẳng níu kéo.
Tịch Trình cô, cô cũng Tịch Trình.
- Tôi chúc tiền đồ tươi sáng. Ly hôn .
Tịch Trình .
- Ly hôn thì , nhưng em tay trắng.
Tưởng Chiếu Vãn thể tin Tịch Trình, mắt cô đỏ hoe.
- Mười năm tình cảm, nhất định còn chút tình nghĩa nào ?
- Em thể chọn ly hôn.
Tịch Trình thêm.
- Anh hứa với em, cô sẽ bao giờ xuất hiện mặt em nữa, chúng sẽ vẫn như đây.