Đoạn camera giám sát mà Cố Hoài để đều chỉnh sửa — cắt đầu, cắt đuôi một cách khéo léo.
Ví dụ như cảnh Tống Uẩn Uẩn nôn lên , chỉ giữ phần cô ngã nhào lòng , đoạn thì xóa sạch.
Cố Hoài làm vốn để chọc tức Giang Diệu Cảnh, nhưng vì Tống Uẩn Uẩn nổi giận, kịp gửi .
Không ngờ bây giờ, Giang Diệu Cảnh vẫn xem .
Trong đoạn video, còn cảnh đỡ lấy Tống Uẩn Uẩn khi cô suýt ngã.
Cắt mất phần đầu và phần , cộng thêm góc nghiêng khiến hình ảnh trông chẳng khác gì hai đang ôm .
Lại còn đoạn bế cô về phòng — dù chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu đổi vị trí, e rằng bất cứ đàn ông nào thấy cũng sẽ thể bình tĩnh nổi.
Truyện nhà Xua Xim
Huống hồ, đó là Giang Diệu Cảnh — kiêu ngạo, tự tôn và yêu đến cố chấp.
Xem xong, lập tức xóa bộ.
Thứ nên tồn tại.
Giữ chỉ khiến chính thêm bực.
Tự chuốc khổ làm gì?
Xóa xong, dựa ghế, ánh mắt u tối.
Người phụ nữ tên Tống Uẩn Uẩn , thật đúng là —
lòng như hòn đá trong hố xí: cứng thối.
Sáng nay cứ thế bỏ , đến một cuộc gọi cũng .
Cô thật sự yêu ?
Giang Diệu Cảnh đưa tay day trán, ấn mạnh mi tâm.
Trong đầu là hình bóng của cô, khiến giận bất lực.
Anh cầm điện thoại, định gọi — nhưng ngón tay dừng giữa chừng.
Tự trọng cho phép làm .
Rõ ràng sai là cô — uống say, để đàn ông khác ôm, còn thì xuống nước ?
Không, làm .
Nghĩ đến đây, đặt điện thoại xuống, sắc mặt lạnh hẳn.
Tại bệnh viện, Tống Uẩn Uẩn khỏi phòng mổ liền lấy điện thoại xem.
Không cuộc gọi nhỡ, cũng chẳng tin nhắn.
Cô bặm môi.
Giang Diệu Cảnh thật sự vẫn còn giận ?
Không thể chủ động liên lạc một chút ?
Cô thở dài, nhớ lúc đó cố gắng giải thích , chỉ là chịu .
Nhìn đồng hồ — hôm nay còn ca phẫu thuật nào nữa, cô thể tan sớm.
Có lẽ qua một ngày, cơn giận của cũng nguôi phần nào chăng?
Thôi, cứ về sớm, nấu bữa tối cho , giải thích một nữa.
Rung—
Điện thoại reo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-388.html.]
Cô màn hình — là Tống Duệ Kiệt.
“Chị, em chuyện gặp chị. Chị tan làm mấy giờ?”
“Năm giờ.”
“Vậy em đón chị ở cổng nhé.”
“Được.”
Đến giờ tan ca, Tống Uẩn Uẩn khỏi cổng bệnh viện thấy xe của Tống Duệ Kiệt đỗ bên đường.
Cô bước tới.
“Lên xe , chị.”
“Đi thế? Chị còn việc, về sớm. Nếu gì quan trọng thì để chị về .”
“Có việc thật mà. Chị lên .”
Không còn cách nào khác, cô đành mở cửa xe .
Chẳng bao lâu, xe dừng một nhà hàng sang trọng.
Tống Uẩn Uẩn chau mày:
“Em đưa chị đến đây làm gì?”
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía trong:
“Là bảo đưa cô đến.”
Tống Uẩn Uẩn đầu — bắt gặp Cố Hoài đang bước tới, khóe môi vẫn nở nụ tự đắc quen thuộc.
Sắc mặt cô lập tức sa sầm.
Cô sang Tống Duệ Kiệt:
“Cái ‘chuyện’ em … là ?”
Tống Duệ Kiệt vội giải thích, lộ rõ vẻ bối rối:
“Là Cố Hoài nhờ em giúp, bảo đưa chị đến. Em thấy cũng chuyện lớn nên đồng ý.
Hơn nữa hứa giúp em điều tra bằng chứng vụ Trần Ôn Nghiên g.i.ế.c , em tiện từ chối…”
Cố Hoài nhanh chân bước , liền một :
“Tôi sai , cũng cô đang giận .
Cô chắc chắn gặp , nên mới nhờ Duệ Kiệt hẹn cô .
Chỉ xin cô cho một cơ hội lời xin , ?”
Tống Uẩn Uẩn , giọng điềm tĩnh nhưng lạnh nhạt:
“Tôi nhắc chuyện cũ.
Chỉ hy vọng đừng làm những chuyện trẻ con như nữa.
Tôi giận , cũng cần xin .”
Cô dậy, bước thẳng ngoài.
“Bây giờ còn việc, .”
Nói , cô băng qua đường, đưa tay gọi taxi.
Ánh đèn vàng hắt xuống mái tóc, bóng dáng cô dần khuất giữa phố đông,
chỉ còn Cố Hoài theo, nụ gượng dần tắt môi.