Cô vốn nghĩ Tống Duệ Kiệt hận Tống Uẩn Uẩn giống như Bạch Tuệ, nhưng ngờ, quan tâm đến Tống Uẩn Uẩn hơn bất kỳ ai.
Kế hoạch ban đầu của cô là g.i.ế.c Bạch Tuệ, đổ tội lên đầu Giang Diệu Cảnh, để Tống Duệ Kiệt nổi giận mà mặt đối đầu với Giang Diệu Cảnh và cả Tống Uẩn Uẩn. Khi , cô chỉ cần phía giật dây. thật ngoài dự đoán, Tống Duệ Kiệt nỡ hại Tống Uẩn Uẩn, khiến bộ kế hoạch chỉ thành công một nửa.
Dù trọn vẹn như ý, nhưng vẫn đạt một hiệu quả. Để báo thù, cô chuẩn lâu, bày binh bố trận tỉ mỉ. Ngay cả việc Hoắc Huân theo dấu vết tin nhắn tìm manh mối liên quan đến nhà họ Giang, cũng là do cô cố tình dẫn dắt.
Giờ phút , khi Giang Diệu Cảnh và ông cụ Giang đang căng thẳng đối đầu, chính là lúc thuận lợi nhất để đổ hết mũi nhọn về phía nhà họ Giang. Huống hồ, cô hiện đang ẩn trong bóng tối, đều nghĩ cô chết. Không ai ngờ hung thủ thật sự là cô.
…
Trời tối mịt, Tống Uẩn Uẩn vẫn về nhà. Tài xế sốt ruột tìm khắp nơi nhưng thấy, cuối cùng hoảng hốt báo tin cho Giang Diệu Cảnh.
“Cái gì?” Giang Diệu Cảnh trở về, còn kịp bước nhà, c.h.ế.t lặng khi tin.
Tài xế lập , giọng run run: “Mợ chủ mất tích ạ.”
Trán Giang Diệu Cảnh toát mồ hôi lạnh. Tâm trí căng như dây đàn, chỉ lo cô xảy chuyện.
“Bao lâu ?” Anh trầm giọng hỏi.
“Tính đến giờ chắc cũng sáu, bảy tiếng. Cô xuống xe, đỗ. Khi thì thấy . Ban đầu tưởng mợ chủ làm việc, nên đợi, nhưng mãi thấy, tìm khắp vẫn …”
Giang Diệu Cảnh gầm lên, giọng lạnh lẽo như băng: “Tôi dặn bảo vệ an cho cô . Vậy mà để mất ?”
Tài xế cúi đầu, mặt mày tái mét: “Xin .”
“Cô mất tích ở ?”
“Bệnh viện Đa khoa Quân khu 2.”
Truyện nhà Xua Xim
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-vi-hon-phu-that-quyen-ru/chuong-291.html.]
Giang Diệu Cảnh lập tức cúp máy, xoay sải bước lên xe. Anh gọi cho Hoắc Huân, điện thoại còn kết nối thì chuông reo. Là của Tống Uẩn Uẩn.
Anh vội bắt máy: “Uẩn Uẩn…”
giọng truyền đến khiến tim trầm xuống.
“Tôi là Tống Duệ Kiệt, chị . Tôi chỉ mượn điện thoại của chị để gọi.” Giọng lạnh lẽo, mang theo chút run rẩy cố kìm nén. “Nếu cứu , thì đến tòa nhà bỏ hoang ở Đại Hằng. Tốt nhất chỉ một . Nếu , chắc còn thể gặp Tống Uẩn Uẩn nữa.”
Giang Diệu Cảnh nhắm mắt, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Đừng động đến cô .”
Chỉ thôi, khí thế khiến Tống Duệ Kiệt cảm thấy áp lực vô hình. Cậu cố gắng vẻ bình tĩnh, đáp trả: “Có động , còn xem thế nào.” Nói dứt lời, thẳng tay cúp máy.
Giang Diệu Cảnh siết chặt vô lăng, lái xe thẳng đến địa điểm .
Tòa nhà bỏ hoang Đại Hằng hiện trong bóng đêm. Gạch vụn, gỗ mục vứt bừa bãi, bê tông xám lạnh, âm u hoang tàn đến rợn .
Anh bước trong, nhưng bốn bề chỉ gió rít. Không một bóng .
Điện thoại rung lên, một tin nhắn mới gửi đến từ máy của Tống Uẩn Uẩn:
[ Xin , nhầm địa chỉ. Hãy đến bến tàu Đông Giao. ]
Là Tống Duệ Kiệt. Cậu cố tình đùa giỡn, trêu tức Giang Diệu Cảnh.
Khuôn mặt Giang Diệu Cảnh sa sầm, nhưng thể nổi nóng. Vì Tống Uẩn Uẩn còn trong tay đối phương. Anh , lập tức lên xe, phóng .
Vừa đến nơi, điện thoại reo lên, vẫn là tin nhắn từ Tống Duệ Kiệt:
[ Ôi, xin nhé, gửi nhầm địa chỉ . ]
Giang Diệu Cảnh vội động đậy. Đôi mắt đen thẳm dán chặt màn hình, lạnh lùng chờ đợi. Anh chắc Tống Duệ Kiệt sẽ còn tiếp tục.